Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Chương 187




Lão đạo sĩ ở trước cửa Bạch phủ, nâng kiếm niệm niệm thao thao. Tiểu đạo đồng rải xong bột hùng hoàng, trở lại bên cạnh lão đạo sĩ.

“Sư phụ, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”

Hừ! Lão đạo sĩ biến sắc: “Hiện tại không phải là ép cho xà yêu kia hiện nguyên hình, sau đó nhân cơ hội mà thu phục ả sao!”

“Ai nha nha ~ vậy cũng không được nha ~”

Một giọng nói nũng nịu lười biếng từ đầu tường vang lên, tiếp theo đó là hai bóng người từ trên tường nhảy xuống.

Lão đạo sĩ cùng tiểu đạo đồng ngẩn ra, tất cả lui về phía sau hai bước.

“Ngươi? Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Lão đạo sĩ chột dạ, mới vừa rồi hắn đã cố ý cẩn thận kiểm tra, xung quanh Bạch phủ này không có lấy một ai mà. Vì sao hai người này lại đột nhiên nhảy ra, còn im hơi lặng tiếng như vậy? Không nên nha.

Tiểu Vũ đưa ngón trỏ ra lắc lắc, dí dỏm nhìn lão đạo đang trừng mắt nhìn.

“Này, lão đạo sĩ, ngươi đang làm gì đấy?” Chỉ chỉ bột hùng hoàng trên đất “Nhìn ngươi nhiều tuổi như vậy, sao còn dạy hư thiếu niên ném đồ lung tung rồi bỏ chạy? Không biết ở trước phủ đệ của người khác mà vứt đồ là hành động không tốt sao?”

Lão đạo sĩ bị nói như vậy, sắc mặt khẽ biến thành đỏ. Giơ kiếm gỗ lên chỉ hướng Tiểu Vũ.

“Tiểu nha đầu ngươi nói xằng nói bậy gì đấy! Mau rời khỏi đây! Không nên ở chỗ này gây chuyện.”

Chậc chậc chậc, mỗ Vũ rất bất đắc dĩ lắc đầu.

“Lão già ~ những lời này ngươi nên nói với chính ngươi mới đúng. Nơi này không phải là nơi ngươi đến gây chuyện, nhanh chóng mang tiểu đồ đệ đáng yêu rời đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng ~”

Lão, lão già!?

Lão đạo sĩ bị những lời này của Tiểu Vũ mà giận đến đỏ mặt. Lão già cái gì! Năm nay hắn mới chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi, theo như cấp bậc mà nói, nhiều lắm cũng xem như cấp bậc đại thúc, làm sao có thể dùng đến hai chữ lão già! Ặc, đợi đã nào…! Đây không phải là trọng điểm.

“Đã khăng khăng một mực như vậy, thì đừng trách bần đạo không khách khí!” Lão đạo sĩ trả lời liền chuẩn bị vung tay.

Chợt, bên trong Bạch phủ truyền ra một tiếng gào thét tê tâm liệt phế. Con ngươi của Tiểu Vũ co rụt lại, thầm kêu không tốt! Âm thanh này là của Bạch Tố Trinh, hình như rất thống khổ.

Lão đạo sĩ liền mỉm cười. Cảm thấy cơ hội không thể để mất lần nữa, lúc này ra lệnh cho tiểu đạo đồng phụ trách ngăn Lưu Quang và Tiểu Vũ lại, còn mình thì lấy ra pháp khí chuẩn bị xông vào trong phủ.

Tiểu Vũ kinh ngạc, trên TV không phải nói Bạch Tố Trinh rất lợi hại sao? Uống rượu hùng hoàng mới hiện nguyên hình, bột hùng hoàng này cũng không thể làm cho nàng bị như vậy chứ?

Mỗ Vũ vẫn còn đang hết sức buồn bực, một cánh tay đã ôm vai nàng.

Một tay kia của Lưu Quang đỡ trên cổ vặn vẹo uốn éo: “Lúc này cũng không thể phân thân ~ già thì để ta đối phó, nhỏ thì giao cho nàng đi dạy dỗ một chút.”

Tiếng nói vừa dứt bóng dáng liến biến mất không thấy. Trong chớp mắt xuất hiện ở trước mặt lão đạo sĩ, giương mắt nhìn vẻ mặt của lão đạo sĩ, không lo lắng mà ngăn cản đường đi của lão.

Lão đạo sĩ cả kinh, mới vừa rồi hiển nhiên không chú ý, lúc này mới nghiêm chỉnh quan sát người trước mặt. Tốc độ có thể nhanh như vậy, chẳng lẽ nam nhân này cũng là yêu? Không đúng! Trên người của hắn hoàn toàn không có yêu khí. (Đúng rồi, anh ấy không phải là yêu mà là boss của yêu!!)

Từ trước đến giờ Lưu Quang không phải là người hay nói lời nhảm nhí, không để ý đến ánh mắt quan sát của lão đạo sĩ, lười biếng vươn hai ngón tay.

“Hai con đường. Thứ nhất, đến như thế nào về như thế ấy. Thứ hai, ta tự mình động thủ tiễn ngươi đi một đoạn.”

Lão đạo sĩ nghe lời này, lông mày cũng tức giận đến dựng lên. Nghĩ thầm người trẻ tuổi bây giờ sao lại không đáng yêu như vậy! Thái độ sao lại lớn lối như vậy?

“Ta nhổ vào! Mụ nội nó! Bây giờ lão tử không phát uy, tiểu hài tử các ngươi cũng không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ! Xem chiêu!”

………

“A… Người bạn nhỏ. Cái đó… Chúng ta hòa nhau được không?”

Tiểu Vũ ngồi chồm hổm trên mặt đất, cùng tiểu đạo đồng đáng yêu mặt đối mặt nhìn nhau.

“Không cần!” Tiểu đạo đồng bày ra tư thế công kích. Mặt nghiêm túc đối mặt với Tiểu Vũ: “Sư phụ ta nói rồi, bảo ta ngăn cản các ngươi! Ngươi không cần phải hối lộ ta!”

… Chân mày của Mỗ Vũ rút rút. Nàng còn chưa hối lộ có được hay không!

“Á… Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, tỷ tỷ ra ngoài mua xâu hồ hô đường cho ngươi ăn. Ngươi thấy có được không?”

Tiểu đạo đồng nhíu mày, giống như là đang cố gắng suy tư cái gì.

“Hai xâu!”

“… A?”

“Hai xâu mứt quả! Không trả giá, thiếu một xâu đều không thỏa hiệp!”

“… Đồng ý”

………

Lưu Quang vỗ tay một cái, liếc nhìn lão đạo sĩ té xuống đất đang trợn to cặp mắt, mặt lộ vẻ không thể tin được, miễn cưỡng ngáp một cái.

“Sẽ cho ngươi thêm một cơ hội chọn lựa nữa, là muốn tự đi hay là ta tiễn ngươi đi?”

Lão đạo sĩ vọt một cái từ trên mặt đất đứng lên, không biết vì sao, rõ ràng đối phương là một nam tử đẹp mắt, giờ phú này cũng là một nụ cười đẹp mắt. Nhưng hắn chỉ cảm thấy kinh sợ cả người, toát ra mồ hôi lạnh. Cúi người xuống cung kính chào một cái: “Không dám làm phiền anh hùng phí tâm. Tự ta đi! Ta đi! Là tiểu nhân có mắt như mù, là tiểu nhân không thức thời. Không dám hướng Bạch phủ đánh chủ ý nữa, tiểu nhân liền dẫn đồ đệ rời khỏi huyện Tiền Đường, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!”

Lời vừa nói ra, vội vàng chuẩn bị chạy trốn. Vậy mà vừa mới xoay người, cả người trong nháy mắt hóa đá.

Tiểu đạo đồng đáng yêu vốn nên ngăn cản người khác, giờ phút này đang cùng người nọ ngồi chung trên một tảng đá lớn. Mỗi tay cầm một xâu mứt quả, liếm liếm.

Lão đạo sĩ cúi đầu xuống, triệt để im lặng.

………

Lại một âm thanh thảm thiết thê lương vang lên, Tiểu Vũ lo lắng nhìn Lưu Quang, ý muốn bảo hắn suy nghĩ biện pháp một chút.

Lúc này Lưu Quang vung bàn tay lên, nhất thời tình cảnh giống như bên cầu ở Tây Hồ lần trước. Mây đen giăng đầy trời, mây cuốn gió nổi lên. Sấm sét xẹt qua, mưa xối xả như trút nước, trong nháy mắt, rửa trôi đi bột hùng hoàng xung quanh Bạch phủ.

Tiểu Vũ vọt vào phòng ngủ của Bạch Tố Trinh, thấy cả người nàng vô lực té ở bên mép giường. Vội vàng tiến lên đỡ nàng.

“Bạch tỷ tỷ, người không sao chứ?”

Bạch Tố Trinh hư nhược lắc đầu một cái: “Không sao, bột hùng hoàng quả nhiên lợi hại, ta thiếu chút nữa thì bị ép đến hiện nguyên hình. May mà được hai người giúp đỡ một tay, thật là đa tạ.”

Tiểu Vũ lắc đầu một cái, đỡ Bạch Tố Trinh dậy nằm trên giường. Vừa định nói gì đấy, còn chưa mở miệng liền nghe bên ngoài truyền đến một hồi tiếng chân dồn dập, người chưa tới lời nói đã đến trước.

“Ai nha, nương tử! Mấy ngày nay khí trời biến hóa thật là lợi hại. Ta mới vừa mua chút món ăn cùng rượu, muốn quay lại gặp nàng. Không nghĩ tới trời liền thay đổi, hoàn hảo ta chạy kịp thời, nếu không đã ướt sũng rồi.”

Hứa Tiên một đường chạy chậm vào phòng, còn có chút khẽ thở hổn hển. Xoay người lại nhìn thấy nương tử nằm ở trên giường, hơn nữa sắc mặt có chút trắng bệch, tiểu Thanh ở bên cạnh đỡ nàng.

“Nương tử! Nàng làm sao vậy?”

Than oán vừa rồi trong nháy mắt chuyển thành ân cần. Vội vàng chạy tới bên giường hỏi thăm.

Trong lòng Bạch Tố Trinh cảm động, vỗ nhẹ tay Hứa Tiên, miệng nói không sao. Hứa Tiên không yên lòng, kéo tay nàng qua thay nàng bắt mạch. Một đường không có bệnh tình gì, ngược lại đem đến kinh hỉ.

“Nương tử! Nàng! … Nàng có tin vui…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.