Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Chương 183




Bốn phía Tây Hồ, cành lá vây quanh, sắc núi xanh um, liễu rũ bên cầu, bóng cây râm mát.

Đời trước Tiểu Vũ chưa từng đến Chiết Giang, tự nhiên chưa thấy qua cảnh đẹp lần này. Hơn nữa phong cảnh thời cổ, không trộn lẫn những thứ tạp nham, tỷ như buôn bán dạo, liền phá hủy vẻ đẹp vốn có.

Nhìn thấy biểu tình Tiểu Vũ si mê, trong lòng Lưu Quang nhất thời cảm thấy nhận nhiệm vụ này thực giá trị. Ít nhất thấy bộ dáng tiểu nha đầu thực thích, cũng không tệ.

Chợt, Tiểu Vũ mất hứng.

“Xong rồi! Lão đại, chúng ta không biết bộ dạng Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên trông thế nào? Làm sao tìm bọn họ?” Nàng chỉ xem “Bạch Xà Truyện” bản cũ trên tivi, nhưng đối với diện mạo thật của bọn họ, nàng hoàn toàn không biết.

Lưu Quang vuốt vuốt đầu Tiểu Vũ, mỉm cười nói: “Nàng cũng quá coi thường nam nhân của nàng rồi, Bạch xà và Thanh xà là hai yêu nghiệt, ta liếc mắt một cái có thể nhận ra. Về phần Hứa Tiên, đợi thấy Bạch xà kia muốn quyến rũ ai, thì là người đó.”

Tiểu Vũ gật gật đầu, ra vẻ là có chút đạo lý. Bất quá lời này nghe sao không được tự nhiên?

….

Hai người Lưu Quang và Tiểu Vũ tựa vào thành cầu, nhìn người qua đường lui tới, tìm kiếm mục tiêu của bọn họ.

Trong lúc đó, không ít ánh mắt vụng trộm của các cô nương qua lại đều nghiêng đầu tò mò, không ít người, ánh mắt lý đều lộ ra **. Thật đáng buồn là, quý đối tượng hoàn toàn không chú ý tới. Hoặc là nói, trực tiếp bỏ qua. May mà thà chết một phen ôm chầm mỗ Vũ mặt không chớp mắt bên cạnh, tựa hồ không tiếng động tuyên cáo:

Thực xin lỗi, các ngươi không cơ hội. Tuy rằng các ngươi không muốn thừa nhận, nhưng ta vẫn nói. Đúng vậy, nha đầu váy hồng bên người ta khiến các ngươi nghĩ lầm là tiểu nha hoàn, không khéo, kỳ thật là thê tử của ta.

Thời khắc mấu chốt, thần kinh Tiểu Vũ đa phần sẽ có phát sinh. Ví như giờ phút này, nàng hoàn toàn không chú ý từng đạo ánh mắt cứ bắn phá, mà đang liều mạng tìm kiếm hai đạo nhân ảnh một trắng, một xanh.

Lưu Quang chợt vỗ vỗ nàng bả vai, nâng tay lên chỉ chỉ hai đạo nhân ảnh mới vừa đi đến giữ cầu.

“A, người chúng ta muốn tìm đã xuất hiện.”

Cái gì?

Tiểu Vũ kinh ngạc chu chu cái miệng nhỏ nhắn, theo bản năng thốt ra: “Là các nàng? Sao đều là quần áo màu tím. Không phải là một trắng một xanh sao?”

Trán Lưu Quang nổi ba vạch đen, tiểu nha đầu bình thường thoạt nhìn rất thông minh, sao mỗ ta ở phương diện này lại chấp nhất như vậy? Ai quy định Bạch xà, Thanh xà phải mặc quần áo màu trắng và màu xanh? Bánh dứa không có dứa, chẳng phải vẫn gọi là bánh dứa sao. Còn có bánh lão bà, cũng không có lão bà đó thôi!

“Không sai đâu, chính là hai nàng ấy. Chúng ta theo sau đi.”

Không đợi tiểu nha đầu phản ứng, Lưu Quang liền lôi kéo Tiểu Vũ đi qua. Đương nhiên, chỉ tạm thời đảm đương vai người qua đường mà thôi. Hiện đại mà nói, chính là đến làm nền. Pháp Hải chưa xuất hiện thì chưa có việc gì, bọn họ mừng rỡ thưởng thức tình tiết của câu chuyện.

….

Ai nha ~

Mỗ Bạch xà cùng mỗ nam “lơ đãng” đụng phải một chút, sau đó trao cho nhau ‘mị nhãn’, đi qua sát bên người. Tiếp theo, mỗ nam phát hiện mỗ Bạch xà “lơ đãng” rơi trâm gài tóc, nhanh chóng căn cứ lòng tốt không lấy của rơi, xoay người đuổi theo. Tiếp theo, chính là đưa trâm gài tóc, lại cho nhau ‘mị nhãn’. Cho đến khi cả người mỗ nam một trận run run, ngây ngốc lên thuyền.

Tiểu Vũ bộc bạch: đây chẳng lẽ chính là cái gọi là nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến đính chung thân? (vừa gặp đã thích,gặp lần hai sẽ yêu, gặp lần ba sẽ cưới)

Lưu Quang khinh thường: Hừ! Bộ dạng Bạch xà giống như hoa, ta thấy người nào đó còn chưa kịp nhất kiến chung tình, đã định chung thân!

Bạch xà xoay người rời đi, Hứa Tiên cũng lên thuyền.

Gì? Không đúng nha?

Tiểu Vũ lay tay áo Lưu Quang, “Lão Đại, không đúng nha!”

Lưu Quang không rõ cho nên hỏi, “Cái gì không đúng?”

“Bọn họ sao liền như vậy đã tách ra? Bạch Tố Trinh còn chưa đưa ô cho Hứa Tiên! Trời cũng chưa mưa! Sau đó Hứa Tiên còn dưới danh nghĩa mượn ô, hỏi gia cảnh, địa chỉ của Bạch Tố Trinh, như vậy hai người mới có thể phát triển đến bước tiếp theo!”

Phải không?

Lưu Quang nghi hoặc, bản nhân hắn đối với ‘Bạch Xà Truyện’ linh tinh không có hứng thú gì, chỉ nhớ rõ là một xà yêu cùng một con người thành thân còn sinh đứa nhỏ, cái khác cũng không hiểu biết.

“Làm sao bây giờ? Kỳ thật cũng không sao cả? Dù sao Bạch xà là yêu, Hứa Tiên tìm không thấy nàng, nàng phải đi tìm Hứa Tiên. Dù sao loại trùng hợp ngẫu nhiên gặp lại này, vẫn có thể tạo ra.”

“Không được!” Tiểu Vũ là người mê tivi, cự tuyệt hết thảy trường hợp cùng diễn xuất trên TV không phù hợp. Chỉ chỉ lên trời, Tiểu Vũ mở miệng nói: “Lão Đại, chàng có thể hô phong hoán vũ không? Làm một lần là tốt rồi.”

Lưu Quang gật gật đầu, cái này đơn giản, thực dễ làm được.

“Vậy thì ~” Tiểu Vũ hì hì cười, kiễng mũi chân tiến đến bên tai Lưu Quang. “Đợi ở đây, ta phải đi tìm Bạch Tố Trinh mượn ô, sau đó sau đó…?”

Mỗ Quang nháy mắt mấy cái, tuy rằng không hiểu những diễn biến này, nhưng tiểu nương tử thân ái lên tiếng, hắn cũng vui vẻ ngoan ngoãn làm theo.

Tiểu Vũ nhếch miệng cười, sửa sang lại quần áo, hướng về phía mục tiêu chạy tới.

Đi tới trước mặt Bạch Tố Trinh, Tiểu Vũ mới cẩn thận nhìn rõ dung mạo nàng.

Một thân quần áo bằng lụa mỏng màu đỏ tía, tóc mai buông xuống được cài trâm Phượng bằng ngọc bích, lộ ra thân thể thon dài xinh xinh đẹp đẹp câu hồn phách người. Không hổ là xà yêu, dáng người thật đẹp. Eo thật nhỏ, tuyệt.

Tiểu Vũ âm thầm thưởng thức, còn kém không phối hợp chảy ra vài giọt nước miếng, bộ dáng nàng giờ phút này rất đáng khinh.

“Cô nương? Xin hỏi, ngươi có việc gì sao?”

Giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển vang lên, nháy mắt làm cho mỗ Vũ hồi thần. Khụ khụ ho nhẹ, chống lại con ngươi xinh đẹp của Bạch Tố Trinh.

“Á, xin hỏi cái ô trong tay các ngươi, có thể cho ta mượn dùng một chút không?”

Vừa nói, tay vừa chỉ chỉ cây dù trong tay tiểu Thanh ở một bên mặc quần áo lụa mỏng màu tím nhạt.

“Hở? Cô nương này thật là kỳ lạ, chúng ta và ngươi không biết nhau, vì sao lại cho ngươi mượn ô? Hơn nữa, trời trong nắng ấm, ngươi mượn ô làm cái gì?”

Bạch Tố Trinh không mở miệng, nhưng tiểu Thanh đã giành nói. Hé miệng, liền khiến Tiểu Vũ biết được mồm miệng nàng lợi hại.

Bạch Tố Trinh dùng ánh mắt hơi hơi trách cứ nhìn tiểu Thanh, như là trách nàng lỗ mãng. Tiếp theo hướng Tiểu Vũ mỉm cười nói: “Cô nương, nếu ngươi cần, cái ô này, liền cho ngươi mượn.”

Vẫy vẫy tay, ý bảo tiểu Thanh đem ô đưa cho Tiểu Vũ. Tiểu Thanh mím miệng, tâm không cam lòng không muốn đưa ô qua.

“Vậy thì cám ơn các ngươi. Á, có thể cho ta biết chỗ ở của các ngươi hay không? Ngày khác ta bảo người đem ô đưa trả lại cho các ngươi.”

Bạch Tố Trinh lắc đầu, “Một cái ô mà thôi, cô nương không cần quan tâm.”

“Không được! Ta luôn luôn không quên ân huệ của người, hơn nữa từ nhỏ mẹ ta đã dạy, mượn gì đó nhất định phải trả lại.” Tiểu Vũ nói chân thành tha thiết, như sự thật. Bạch Tố Trinh thấy cũng không nên thoái thác, đành phải nói địa chỉ. Sau đó liền cùng tiểu Thanh rời đi.

Tiểu Vũ cầm ô, vui vẻ chạy đến bên người Lưu Quang. Mắt thấy thuyền sẽ nhổ neo, nhanh chạy vội đến. Hướng người trên thuyền hô lớn: “Hứa công tử? Vị nào là Hứa Tiên – Hứa công tử?”

Nghe tiếng, có một nam tử từ trong khoang thuyền đi ra. Ngẩng đầu nhìn phía Tiểu Vũ, vẻ mặt thanh tú.

“Cô nương? Gọi ta có chuyện gì?”

Tiểu Vũ đưa ô qua, cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư nhà ta bảo ta đem cái ô này giao cho ngươi, nói là thời tiết bất thường, công tử nên mang theo.”

Vẻ mặt Hứa Tiên không hiểu nhìn trời, trời trong nắng ấm, sao có chuyện thời tiết bất thường?

Tiểu Vũ cười đến vô tà, “Ta nói trời mưa, liền nhất định sẽ mưa!” Nàng kiên quyết không thừa nhận, loại hành vi này của nàng mang theo uy hiếp bắt buộc!

Hứa Tiên bất đắc dĩ, phải tiếp nhận ô. “Vậy, xin hỏi quý phủ của tiểu thư nhà ngươi ở đâu? Ngày sau ta sẽ trả lại cái ô này.”

Hắc hắc, mỗ Vũ thích ý, ta là chờ những lời này của ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.