Tiểu Vũ vừa mở mắt ra, trong mắt nhìn thấy cảnh tượng xa lạ. Trên là trần nhà màu trắng, một chiếc đèn thủy tinh màu đen treo cực kỳ rõ ràng.
Con ngươi đảo một vòng, có chút không rõ cho nên muốn ngồi dậy. Thân thể thoáng vừa động, mới phát giác có cái gì không đúng.
Đúng!Đúng là sức lực không đúng, rất không thích hợp!
Có cái gì không đúng đến cảm thấy cả người có chút đau nhức, trong khi nhìn lại trên người mình không một mảnh vải.
Gì! Nàng nhớ nàng không có thói quen ngủ trần truồng mà?
Bên hông chợt căng thẳng, Tiểu Vũ đột nhiên ngẩn ra, đầu có chút cứng ngắc nghiêng nhìn lại.
Lưu Quang nằm nghiêng ở trên giường, hơi híp mắt nhìn Tiểu Vũ. Bả vai phơi bày ra bên ngoài, bộ dáng như là chưa tỉnh ngủ lộ ra mười phần ý vị đầu độc. Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Vũ kinh ngạc, sau đó nâng lên khóe môi cười khẽ.
“Nàng ở đây cùng với ta, hôm nay cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này.”
………………………
Oanh một tiếng, một sợi dây trong óc Tiểu Vũ gảy lìa. Toàn bộ trí nhớ lập tức bừng lên.
Tối hôm qua!Đúng, là đêm 30 tối hôm qua!
Tiểu Bạch đáng chết nói tùy ý rút trúng lá thăm, kết quả là hắn để cho hai người nàng cùng lão Đại ở cùng một phòng chung đụng một đêm. Mà nàng còn vào thời điểm trạng thái mê man không giải thích được, trước một đám tiểu quỷ Địa phủ ồn ào lên tiếng, liền bị Lưu Quang lôi kéo mang đi.
Mặc dù trước kia nghĩ chuyện da thịt thân thiết sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng cũng không phải dưới tình huống nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý. Hơn nữa cuối cùng nàng phát hiện, một khi Hắc Sơn Lão Yêu biến hình, tương đối đáng sợ. Chấp niệm tương đối sâu nha.
Giống như muốn đem toàn bộ nhiệt tình lần trước bị cắt đứt bồi thường lại, nàng không giải thích được bị kéo vào phòng của hắn, bước qua cửa, đôi môi rừng rực kia liền hôn xuống.
Cũng không biết là kỹ thuật hôn của Lưu Quang cực kỳ quá cao, hay là nàng quá vô dụng. Thậm chí ngay cả một chút ý thức phản kháng cũng không có, liền tùy ý để cho Hắc Sơn Lão Yêu từ hôn nhẹ chuyển thành hôn cạn, hôn cạn chuyển thành hôn sâu. Một đường hôn xuống, đầu óc choáng váng hết sức, cứ như vậy ngã vào giường lớn thoải mái.
Lưu Quang lúc này đã có kinh nghiệm, ngay từ lúc đi vào cửa, liền giăng kết giới trên vách tường chung quanh. Hơn nữa đã sớm ra lệnh cùng mấy người Chung Quỳ!
Buổi tối đêm 30! Cho dù lão đầu Thiên đế kia tự mình đến đá cửa, cũng liều chết ngăn lại cho ta. Nếu người nào còn dám phá hư chuyện tốt của ta, ta nhất định để cho hắn sống không bằng chết!
Ngón tay bẻ vang răng rắc, bốn người Chung Quỳ, Tiểu Thôi, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc lập tức cùng nhau gật đầu như trống lắc. Còn kém không có giơ tay đến trước đèn mà thề!
Cho nên tất cả cứ như vậy mà diễn ra, cuối cùng Hắc Sơn Lão Yêu cũng đem “Thức ăn” mình mơ ước đã lâu nuốt sống vào bụng, ăn sạch sẽ.
………………………..
Nhớ tới những thứ lửa nóng triền miên tối hôm qua kia, gương mặt Tiểu Vũ nhất thời nung đỏ. Rất không có cốt khí đem toàn bộ thân thể rút về trong chăn, che hết cả người.
Tâm tình Lưu Quang rất tốt cười lớn, để trần nửa người trên ngồi dậy, ôm một đoàn phình ra trong drap kia, vui vẻ nói: “Thật không dễ dàng nha, khó được thấy Tiểu Vũ vợ ta cũng có một ngày xấu hổ. Sớm biết có thể nhìn thấy bộ dáng nàng thú vị như vậy, ta sớm nên làm thế này rồi! Hôm nay gạo sống cũng đã nấu thành cơm chín, Tiểu Vũ, nàng phải đối với ta phụ trách!”
Vừa nói, vừa nắm cái mền kéo. Muốn đem hình người ẩn núp kéo ra.
“Tốt lắm tốt lắm, cũng không phải là nàng không nhận ra chuyện gì, không cần ẩn núp. Dù sao quan hệ của hai chúng ta toàn bộ Địa phủ đều biết, không! Ngay cả Thiên Đình cũng biết! Nàng sớm muộn cũng là tiểu thê tử của Diêm Vương Lưu Quang ta, là người của ta!”
Tiểu Vũ núp ở trong drap, vẫn còn đắp cùng cái mền với Lưu Quang, cuối cùng đánh không lại hắn, một cái đầu nhỏ lúc này mới không cam không nguyện xông ra.
Lưu Quang ôm nàng, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ở trên môi của nàng trộm hôn một cái. Trên mặt đều là nụ cười thỏa mãn.
Chợt, đôi tay Tiểu Vũ đưa lên vai Lưu Quang, đẩy hắn một cái.
“Nói! Tối hôm qua là ngươi cùng Tiểu Bạch đã thông đồng với nhau rồi có phải không? Cố ý thiết kế đối phó ta sao?”
Nhíu cái mũi nhỏ, Tiểu Vũ tức giận tố cáo. Nhất định! Nhất định là một đám người bọn họ đã thông đồng. Nếu không Tiểu Bạch làm sao lại nói lên yêu cầu thái quá như vậy?
Lưu Quang ngã xuống giường, mặc cho Tiểu Vũ đè ở trên người hắn, còn lộ ra một bộ biểu tình rất hưởng thụ. Nghe câu hỏi, sau đó khẽ ngưng nụ cười, làm trạng thái suy nghĩ sâu xa.
“Ừm……Không thể nói là thông đồng. Chỉ là ta cùng hắn đã nói qua chuyện này trước. Đáp ứng nếu như hắn ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ tăng lương cùng với ngày nghỉ cho hắn. A, đúng rồi! Còn có Tiểu Thôi, nếu như không có Tiểu Thôi âm thầm giúp một tay, Tiểu Bạch cũng không nhất định tùy ý rút ra tấm bài.”
Nghe xem! Người ta thẳn thắng cỡ nào. Trước mặt người không biết gì như nàng đều cung khai tất cả, đạt đến một trình độ nào đó đi!
Tiểu Vũ cắn răng nghiến lợi, ghê tởm! Cảm giác bị người tính kế thật không tốt! Ngày khác nàng nhất định sẽ đòi lại gấp nhiều lần, chợt cả người bị ôm, tiếp theo xoay người một cái, liền bị đặt ở phía dưới.
Một yêu nghiệt tỏa ra mười phần nam nhân lộ ra răng trắng với nàng, nở một nụ cười được kêu là mị hoặc chúng sanh.
“Ta thấy tinh thần nàng rất tốt, không bằng, đem chuyện chúng ta làm tối hôm qua ôn lại một lần?”
……………………
Trong đại sảnh, bốn người ngồi ở trên ghế sofa không lo lắng mà uống trà.
Tiểu Bạch bắt nắm hạt dưa mà cắn, cười đến tà mị. “Tự nhiên ngủ thẳng giờ này không xuất hiện, xem ra tối hôm qua tình huống rất kịch liệt nha.”
Tiểu Thôi nghe vậy khẽ nhăn mày, bưng ly trà chậm rãi để lại trên khay trà.
“Tiểu Bạch, ta biết rõ ngươi luôn luôn nói chuyện, làm việc cũng rất lớn mật, nhưng có mấy lời tốt nhất để ở trong lòng là tốt rồi, đừng nói rõ ràng như vậy, dạy hư trẻ nhỏ.”
Tiểu Bạch kinh ngạc nháy mắt mấy cái, quá kinh ngạc cũng không kịp nói ra, cứ như vậy ngây ngốc nhìn bốn phía một chút, không hiểu nói: “Dạy hư? Hài tử? Địa phủ ở đâu ra hài tử?”
Tiểu Thôi lắc đầu một cái, không lên tiếng. Chung Quỳ ở một bên ngược lại rất tốt bụng ho khan một cái, sau đó ánh mắt như là vô ý liếc về hướng một chỗ ngồi, Tiểu Hắc đang ngẩn người ôm cuộn giấy vệ sinh trong tay.
Tiểu Bạch lập tức tỉnh ngộ, từ trong miệng thốt ra kinh ngạc, đi qua ôm chầm Tiểu Hắc một cái. Trêu ghẹo nói: “Huynh đệ, sao thế? Mới mùng một năm mới, sao buồn bã ỉu xìu vậy?” Chợt trừng lớn hai mắt, bộ mặt thể hiện kinh ngạc. “A! Ngươi cũng đừng nói cho ta biết, thật ra thì ngươi len lén thầm mến Vũ nha đầu từ lâu, giờ này nhìn thấy nàng cuối cùng vẫn bị lão Đại độc chiếm, cho nên ngươi rất rối rắm?”
Ta thèm vào! ~
Tiểu Hắc tức giận ném tới một cái liếc mắt, thở dài nói: “Ta vẫn xem Vũ nha đầu như là muội muội, cũng không có bất kỳ ý nghĩ mơ tưởng. Ta đây đang rối rắm là bởi vì, ngay cả kẻ cả ngày mang kính mát Tiểu Chính Thái cũng có thể rút được giấy vệ sinh, vậy mà vận khí của ta cứ kém như vậy sao?”
………….. Ba người Tiểu Bạch, Tiểu Thôi cùng Chung Qùy, trên đầu toát ra ba vạch đen. Nói nửa ngày, đứa nhỏ này vẫn còn vì một cuộn giấy vệ sinh mà rối rắm…………. Thật là bi kịch………………
Bốn người vẫn còn ở trạng thái giằng co, chợt nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến. Nhìn theo tiếng bước chân, hắn là một trong các yêu quái giữ cửa, Tiểu Chính Thái!