Diễm Phu Nhân

Chương 91: Đại hội võ lâm gặp gỡ (thượng)




Edit: ChieuNinh

"Một ngày một đêm, a, chưa bao giờ biết Bạch sẽ trốn kỹ như vậy!" Lâm Phượng Âm nói đùa, nhưng ánh mắt sắc bén, ngón tay nắm chặt, hoàn toàn có thể nhìn ra hắn đang lo âu và gấp gáp.

Sắc mặt Thập Nhị nghiêm trang, hồi báo nói: "Chỉ tra được Bạch công tử và Tư Đồ cô nương ra khỏi Hoa Châu thành, nhưng mà Kỳ Châu không có chút tin tức nào, xem ra cũng không có tính toán đi Kỳ Châu."

Mắt phượng Lâm Phượng Âm khép chặt, nhẹ nhàng hô hấp, nhánh cây mới nẩy mầm che ở mí mắt hắn, chỉ thấy trên gương mặt hẹp dài tuấn mỹ vô song, lông mi thon dài che lấp, môi mỏng đơn sắc mím thật chặt, hồi tưởng nói: "Khi còn bé, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi trốn tìm, đại ca thích trốn ở địa phương hắc ám và ẩn núp khó tìm nhất, nhị ca thích địa phương sạch sẽ, mà Bạch Nguyên Phong ẩn trốn ở địa phương không có ý tưởng mới nhất, hắn thích đụng tới phòng bếp hoặc là rượu thịt. Nhớ có một lần ta hỏi hắn tại sao muốn trốn tới nơi có thức ăn, hắn kiêu ngạo khác thường nói cho chúng ta biết, hắn sợ chúng ta không tìm được hắn, hắn cũng sẽ không đói bụng. Ha ha." Lâm Phượng Âm mở mắt, con ngươi màu mâu lạnh băng lấp lánh có hồn, nói tiếp: "Hắn luôn thích làm một chút chuyện tự cho là để lại đường lui cho mình, thật ra thì mỗi lần đều là tình trạng nguy hiểm nhất. Hắn nhất định sẽ đi Kỳ Châu, bởi vì hắn cũng muốn giải trừ tất cả hậu hoạn, cho nên hắn mang Tư Đồ Tinh Nhi đi theo, chính là muốn tạo cho nàng một điều kiện an toàn. Kỳ châu Tư Đồ gia là lựa chọn duy nhất cũng là tốt nhất. Phái người vẫn truy xét dọc theo đường từ Hoa Châu đến Kỳ Châu!"

Thập Nhị lĩnh mệnh nói: "Dạ!"

"Còn có...... Ngươi mới vừa nói, một người khả nghi tới Hoa Châu thành?" Lâm Phượng Âm khẽ cau mày hỏi.

Thập Nhị gật đầu nói: "Dạ, ngày trước ở cửa thành có một nam tử đen thui lấy ra một khối Kim Bài Hoàng đế Ngự Tứ, rồi sau đó bọn họ tiến vào trong nhà Tri Phủ. Thuộc hạ suy đoán nhất định là khách quý, bởi vì Lưu tri phủ tự mình cung tiễn, thuộc hạ nghĩ nhất định là đại quan triều đình."

"Hiện tại người đâu?"

"Đi, rời khỏi Hoa Châu, xem bộ dáng là muốn đi Diệu Châu. Chỉ là có một chút khác thường, thời điểm bọn họ tới chỉ là hai nam hai nữ kết bạn mà đi, nhưng lúc rời đi lại hết sức phô trương, đội ngũ ngựa xe có rất nhiều."

Lâm Phượng Âm chợt nghĩ đến một loại khả năng, tim của hắn đập có chút nhanh chóng, ra lệnh: "Phái người giám thị hướng đi của đội xe ngựa này, tốt nhất nên rõ ràng thân phận của mỗi người nơi đó. Sau đó nắm kỹ tìm kiếm tung tích Bạch Nguyên Phong và Tinh nhi!"

Ánh nắng tươi sáng, nhưng là có một ít giá lạnh giống như là lắng đọng trong nhiều năm không cách nào hòa tan, nói thí dụ như, Bạch gia cùng triều đình trong lúc đó là thế cục Thủy Hỏa Bất Dung. Nước dâng nhưng lại không có nước (quốc gia), hỏa hung nhưng lại đốt thành, từ xưa công cao hơn chủ thì nhất định sẽ bị Quân Vương coi là cái đinh trong mắt.

Bao nhiêu lần, hắn nhắc nhở Bạch Nguyên Phong, cây cao đó gió lớn, hắn chỉ là cười nhạt một tiếng nói nhớ kỹ, nhưng vẫn cũ đã tạo thành thế cục hôm nay. Nhưng nếu như thật sự triều đình muốn diệt trừ hắn, trong thiên hạ đều là vương thổ, hắn có thể làm được gì?

Một ngày sau, người Lâm gia không thể không lên đường rời khỏi Hoa Châu, tiến về hướng Bắc Hải.

Đầu tiên là đường bộ, năm người Thu Trường Khôn, Lâm Thành Trác, Lâm Phượng Âm và Tiểu Tịch, Độc Cô Úc. Bởi vì Lưu Y nhớ mong Tư Đồ Tinh Nhi và phụ thân mình, cũng lựa chọn đi cùng, một nhóm sáu người. Bởi vì lo ngại cho Tiểu Tịch không biết cỡi ngựa, thân thể Lưu Y không tốt liền thay đổi ngựa thành xe ngựa, tốc độ đi đường liền chậm lại.

Tiểu Tịch ở trên xe soi gương tỉ mỉ quan sát, những thứ dùng để giả trang thành Lâm Triêu Hi, đầu mối chính mặt nạ da người quả thực là hạ bút thành văn, không cần người khác trợ giúp nàng cũng có thể giả trang vô cùng thành thục, sờ sờ tóc mai chỉnh tề liên kết, sau đó ho khan một cái, giả giọng âm thanh già nua nói: "Người nào đó, con bất hiếu!"

Lâm Phượng Âm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, một ngày lên đường xe ngựa lắc lư làm cho hắn cảm thấy càng thêm mệt mỏi, cuộc sống kiêng rượu rất khó chịu. Nhưng mà hắn không muốn lại uống rượu làm hỏng việc, hơn nữa quá nhiều chuyện lo lắng, cả người hắn cũng có vẻ phờ phạc rã rượi. Lúc này nghe giọng nói tức cười của Tiểu Tịch, trực giác liền mở mắt cười cười, mặt mày cũng híp lại thành một đường cong hẹp dài, xem ra hết sức mị hoặc, vẻ mặt thành thục lại mang theo rất nhiều mệt mỏi.

Tiểu Tịch hoảng thần, lại mặc quần áo này một lần nữa, nhớ tới lúng túng và rối rắm thời điểm bọn họ mới quen biết. Nàng giống như là kẻ ngu ngốc bị bọn hắn đùa bỡn tới đùa giỡn đi, mà nàng cậy vào thân phận chủ mẫu của mình còn nghĩa chánh ngôn từ giáo dục người khác. Nhưng, chỉ mới một năm, cái gì cũng tốt lại giống như biến hóa rất nhiều, nhất là cõi lòng.

Lâm Phượng Âm và Lâm Thành Trác cũng không kiềm hãm được đưa mắt tập trung ở trên người nàng, ba người cũng lâm vào hồi ức, giữa hè năm ấy, tất cả không khí đều là hương thơm tràn ngập ánh mặt trời nhu hòa, nhân sinh giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, lại không ai sẽ chịu sự nhiễm bẩn của năm tháng phù hoa.

Thu Trường Khôn ngồi ở góc xéo đối diện, nhìn bộ dáng trầm tư của Tiểu Tịch, trong trí nhớ giọng nói và dáng điệu, nụ cười và nét mặt của Lâm chủ mẫu toàn bộ tái hiện ở trong đầu hắn làm hắn hoảng hốt cười cười. Lại nhìn một chút hai đứa con trai bên cạnh, đã sớm qua tuổi mới biết yêu, hôm nay liền có thể từ thích thăng cấp thành yêu chứ?

Độc Cô Úc vẫn luôn ngủ mê man, có lúc sẽ gối lên Lâm Thành Trác, nhưng sẽ bị hắn vô tình ném qua một bên dựa vào cây cột, cho nên hắn lựa chọn Lưu Y có tính khí tốt nhất. Bởi vì Lưu Y luôn cười không niệm không nói, luôn thận trọng cắt trái cây, miếng thứ nhất cho Thu Trường Khôn, miếng thứ hai cho Tiểu Tịch, miếng thứ ba bị hắn đoạt đi sau đó một hơi nuốt vào lại yêu cầu miếng thứ tư.

Đoàn người lại vừa nói vừa cười vui vẻ hòa thuận, mặc dù phía trước còn có rất nhiều nguy hiểm, bọn họ chỉ coi một ngày thì được một ngày, tận tình hưởng thụ.

"Cái gì? Không thấy Tinh nhi?!"

Bùm... một tiếng, Tư Đồ Môn chủ một quyền đấm ở trên bàn, gấp gáp đi qua đi lại bồi hồi.

"Môn chủ đừng nổi giận, Lâm gia phái người cho chúng ta biết, nói đại hội võ lâm sắp tới xin ngài chuẩn bị, có lẽ kẻ địch muốn dùng tiểu thư làm con tin uy hiếp chúng ta! Hơn phân nửa là người Phùng gia làm." Hạ nhân thông báo vội vàng đưa lên một chén nước trà.

Tư Đồ Môn chủ cau mày, ở trong đại sảnh quanh quẩn đi qua đi lại, chợt dừng lại quay đầu lại hô:"Người đâu tới đây! Thu dọn đồ đạc, chúng ta cũng nhanh chóng đi tới đại hội võ lâm!"

Đến đây kết thúc sự chuẩn bị, trong chốn võ lâm tất cả chủ nhà mọi người ở tiểu gia cũng phái ra nhân sĩ chủ yếu đi hướng Bắc Hải, chỉ vì ở trên đại hội võ lâm có thể thấy võ công thượng thừa nhất của các nhà, còn có tín vật Minh Chủ hiếm thấy.

Kể từ khi tất cả chủ nhà phân chia trong chốn giang hồ, mọi người, liền không có Võ Lâm Minh Chủ thống nhất giang hồ, vị trí võ lâm Chí Tôn vẫn còn trống, trong này còn bao hàm một bí mật khác.

Truyền thuyết, võ lâm mấy trăm năm trước, Võ Lâm Minh Chủ sẽ có một khối lệnh bài nhỏ dài, chỉ có kích cỡ như một ngón trỏ. Nhưng khối lệnh bài này đã mất tích mấy trăm năm, đương kim võ lâm chỉ có một người biết được tung tích của nó chính là Trí Ngộ đại sư. Nhưng Trí Ngộ đại sư chính là Phật giáo Thánh Nhân, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nguyện thiên hạ thái bình. Những năm gần đây trong chốn võ lâm vì để tránh cho gió tanh mưa máu chỉ biết chọn lựa tam đại gia tộc kìm chế lẫn nhau, tránh khỏi xuất hiện thế cục nghiêng về một bên. Trí Ngộ đại sư cũng vẫn bảo vệ bí mật như vậy, không chịu cho biết tung tích tín vật Chí Tôn. Còn lần đại hội võ lâm này, lại có thể mời được Trí Ngộ đại sư chủ trì công đạo, còn phải chọn lựa một tân Võ Lâm Minh Chủ, đây quả thực là cục diện xưa nay chưa từng thấy. Cho dù là không có năng lực nhúng tay vào cướp đoạt địa vị nhưng người người đều tới tham gia náo nhiệt, ghi chép xuống thời khắc ngàn năm một thuở này.

Về phần Trí Ngộ đại sư tại sao phải đột nhiên xuất hiện, còn phải nói đến từ ba ngày trước.

Trí Ngộ vốn là thần trên trời, nhưng bởi vì tự mình thay đổi số mệnh của Tiểu Tịch bị biếm làm Tiên Nhân ẩn dật ở nhân gian. Năm nay tuổi thọ của hắn đã là 4384 tuổi, ở lại nơi này trong ngàn năm tổng quản biến hóa thế sự nhân gian, chứ đừng nói chi là giang hồ trong chốn võ lâm trên đất Thánh quốc xuất hiện đủ chuyện phong phú lý thú, chơi đùa tốt nhất phải kể tới về tranh đoạt vị trí Võ Lâm Minh Chủ.

Năm đó, người trong võ lâm vì một thánh vật Chí Tôn, không tiếc đánh đổi mạng sống đi tranh đoạt, nhất thời nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu. Mà nếu nói thánh vật Chí Tôn, chẳng qua cũng chỉ là một hạt sen trong Thiên Thượng Dao Trì rơi xuống phàm trần. Thần vật trên trời rơi xuống phàm trần liền hóa thành một khối phế liệu, chỉ là sáng bóng rực rỡ. Nhưng không biết làm sao bị những người đó ca tụng thành thánh vật, bằng vào một miếng sắt nho nhỏ liền có thể hiệu lệnh cả võ lâm.

Rồi sau đó, trong chốn võ lâm xuất hiện mấy gia tộc lớn, Tư Đồ gia lưu đến ngày nay là gia tộc cổ xưa nhất. Từ thế hệ tổ tiên bọn họ liền ước định, sau này giang hồ do các đại gia tộc chủ nhà, mọi người, tiểu gia cùng chung tạo thành, trợ giúp lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, nhưng nếu có một phương tạo phản, thì tất cả tấn công tiêu diệt.

Mà một miếng sắt được cung phụng trong lòng bàn tay Phật trước Như Lai ở trong chùa, toàn bộ gian phòng được phong kín còn có tăng nhân trông chừng, lại ở ngày nào đó đột nhiên không cánh mà bay, đến bây giờ vẫn bí ẩn như cũ.

Nhưng ai ngờ, một miếng sắt nho nhỏ, không phải là bị người trộm đi, mà là một động vật, là một con chuột nhỏ đào động đất chui vào Phật Đường ăn trộm. Mà con kia con chuột, có thể có đặc quyền hình như ở trên đất Lâm gia thoải mái tiêu sái, nhìn thấy mèo hoang cũng sẽ dựng râu trợn mắt. Vậy mà hôm nay nó canh giữ ở một nơi nho nhỏ trong khe núi, ở trước một nắm đất mà chờ đợi Ma Diễn đã chết đi.

"Cung chủ, hiện tại người trong võ lâm đã đến không sai biệt lắm, buổi trưa ngày mai đại hội võ lâm sẽ chính thức bắt đầu." Thanh Xà Sứ giả khom người bẩm báo.

Điệp Trang ngồi ở trên ghế, khẽ mỉm cười nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Thiếu chủ, không phải chúng ta cũng đến lúc thu thập một chút rồi hả?"

Lâm Đường Hoa một bộ áo trắng như cũ, thật ra thì màu trắng chói mắt này khiến Điệp Trang hết sức chán ghét. Ngày trước bà rất ưa thích dáng vẻ hơi thở thư sinh quần áo màu trắng, tỷ như Thu Trường Khôn vậy, tác phong nhanh nhẹn dung nhan hoàn chỉnh. Nhưng mà sự thật chứng minh đây chính là một màu sắc xúi quẩy, tỷ như đồ nhi Thu Vô Cốt mình tỉ mỉ đào tạo mấy năm thế nhưng bởi vì một nữ nhân mà chết, thật là không có tiền đồ!

Đôi mắt Lâm Đường Hoa thản nhiên, hình như không chút cử động, nhẹ giọng hỏi: "Cung chủ muốn làm cái gì đây?"

"Đương nhiên là muốn thiên hạ võ lâm đều ở trong ta tay, Thánh nữ cung chúng ta đã từng bị trục xuất, nhếch nhác giống như là chó lang thang! Hiện tại chính là thời điểm chúng ta rửa sạch sỉ nhục trước kia!" Trong ánh mắt của Điệp Trang có ánh sáng lấp lánh, nhìn ra là lòng nàng tràn đầy tự tin.

"Ta rất muốn biết, ngươi dùng biện pháp gì, mới triệu được những người này đến Bắc Hải." Lâm Đường Hoa uống một ngụm trà nhàn nhạt hỏi, ánh mắt như có như không quét qua Thanh Xà Sứ giả đang quỳ phía dưới. Thanh Xà Sứ giả cúi đầu, mỗi lần thấy vị thiếu chủ này sẽ không tự chủ mà khó chịu sợ hãi.

Điệp Trang hừ nhẹ một tiếng nói: "Thật ra thì, không cần ta đi làm thêm cái gì, hiện nay trong võ lâm đã rạn nứt, nhất là Lâm gia và Phùng gia. Ta cũng chỉ là thương lượng xong cùng Phùng đại tiểu thư, ta sẽ giúp nàng tiêu diệt hết Lâm gia, nàng thì giúp ta dẫn mọi người tới bên cạnh Bắc Hải mở đại hội võ lâm."

"Một câu nói của nàng, không thể nào khiến người trong võ lâm đều nghe theo, nhất định ngươi đã dùng thủ đoạn khác." Lâm Đường Hoa lạnh lùng nói.

Điệp Trang cười cười mà nói: "Không hổ là con trai của ta, ta còn lợi dụng thanh danh của ngươi, người Lâm gia lại nhận được một phong thư phỏng theo mẫu chữ viết của ngươi, mới quyết định tới nơi này. Ta biết rõ ngươi rất không muốn nhìn thấy thảm trạng Lâm gia diệt môn, nhưng mà bây giờ đã chậm rồi, bọn họ, đã đến......"

Hết chương 91.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.