Diễm Phu Nhân

Chương 82: Rốt cuộc gặp lại ngươi một lần




Độc Cô Úc ở dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tịch, thành công thu thập các loại cọc gỗ. Nhưng hắn quyết định bỏ qua làm chim gỗ, dự định làm một cái hình nhân quái thú, liều đánh xuống cùng với Thiếu chủ mới nhậm chức. Nhưng mà quái thú còn chưa kịp tiến hành công trình cuối cùng, phát hiện cu li miễn phí Tiểu Tịch đồng hài không thấy đâu.

Độc Cô Úc cảm giác mình giống như là bị mất bảo bối quan trọng, lục lọi đảo lộn trong túi, những thứ trộm được nằm ngổn ngang hoàn hảo hảo không chút tổn hại dịch ở trong lòng mình, chỉ thiếu đi một chú chim nhỏ ríu rít bên cạnh, hắn cảm giác không khí cũng không dễ chịu rồi.

Độc Cô Úc vội vả chạy vòng ở trên đảo, muốn tìm người hỏi thăm vị trí Tiểu Tịch, nhưng tất cả mọi người trên đảo đều đi vào Địa Hạ Cung Điện (cung điện trong lòng đất) tham gia nghi thức rồi. Vội vàng nhảy lên ngọn cây ngắm nhìn chung quanh, rốt cuộc ở địa phương gần bờ biển của đảo nhỏ thấy được một đoàn người.

"Tiểu Tịch cô nương, mời lên thuyền." Một hầu gái quay đầu lại gọi nàng.

Tiểu Tịch đang thất thần, xoay người lại nhìn địa phương mình sinh sống thật lâu thử hỏi: "Thật không thể quay lại nhìn Thu Vô Cốt sao?"

Hầu gái cười nhạt nói: "Tiểu Tịch cô nương thật đúng là trọng tình trọng nghĩa, nhưng Cung chủ đã nói không cần, hai người các ngươi không thiếu nợ nhau."

"Vậy ta có thể đến nhìn Độc Cô Úc không? Ta còn chưa có từ biệt với hắn!"

Hầu gái lắc đầu một cái nói: "Không cần."

Vừa dứt lời, Độc Cô Úc liền từ trên trời giáng xuống. Hắn mặc trường bào màu đỏ sậm, nhưng vì lo ngại mỗi ngày phải làm thợ mộc, cho nên hai đầu áo choàng cột thành một cái gút gục ở cạnh chân, nhìn thì gọn gàng, chỉ là càng giống như là đi bắt cá.

"Này! Các ngươi muốn mang nàng đi đâu!" Trong miệng Độc Cô Úc cắn gốc hoa hồng, tia mật hoa ngọt ngào rót vào trong miệng. Hắn thích mỗi ngày hút toàn bộ chất mật các loại rễ hoa, hơn nữa tạo thành thói quen nhai cánh hoa hồng.

Mấy đứa hầu gái hai mặt nhìn nhau, vẫn biết Đại Sư Huynh này có chút tố chất thần kinh, cho nên thật không dám không vâng lời hắn.

"Đại Sư Huynh, Cung chủ để cho chúng ta đưa Tiểu Tịch cô nương trở về Hoa Châu Lâm gia."

"Hoa Châu Lâm gia? Địa phương nào?" Độc Cô úc buồn bực hỏi.

"Là chỗ cũ ta ở." Tiểu Tịch trả lời, sau đó cười chạy tới nói: "Thật tốt, có ngươi đưa tiễn ta, thật sự sợ là về sau sẽ không còn được gặp lại ngươi. Mặc dù đi cùng với ngươi ta chịu khổ chịu vất vả, nhưng vẫn rất đỡ buồn, có thời gian tới Hoa Châu tìm ta chơi nha, ta sẽ làm một hướng dẫn viên du lịch tốt đấy!"

Độc Cô Úc túm cánh tay nàng nói: "Ai nói để cho ngươi đi, không cho đi, đồ của ta còn chưa có làm xong!"

"Đại Sư Huynh Đại Sư Huynh... Cung chủ nói..."

Độc Cô Úc quay đầu lại vô hại cười nói: "Cung chủ nói là Cung chủ nói, ta nói là ta nói, nếu các ngươi cảm thấy ngăn được ta liền cản chứ sao."

Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn một chút bọn hầu gái tay chân luống cuống, lại nhìn một chút Độc Cô Úc, hỏi: "Này, đi làm gì?"

"Dẫn ngươi đi xem náo nhiệt, hôm nay Tân thiếu chủ nhậm chức, khó có khi lễ lớn."

Độc Cô Úc dắt tay Tiểu Tịch đi vào lối vào Địa Hạ Cung Điện, đám hầu gái đều bận rộn giăng đèn kết hoa chuẩn bị, không có ai chú ý tới hai người không nên xuất hiện ở này. Tiểu Tịch hỏi Độc Cô Úc, hắn nói lễ nhậm chức của Tân thiếu chủ, Tân thiếu chủ dáng dấp rất đẹp mắt nhưng là người rất âm hiểm, người khác sẽ không biết rõ.

"Từ nhỏ mẫu thân đã không ở bên cạnh ngươi, đừng trách ta, nếu không phải Lâm Triêu Hi từng bước bức bách, Thu Trường Khôn bạc tình vô nghĩa, ta tuyệt đối sẽ không ẩn cư ở nơi khó có thể gặp người này."

Thật cao phía trên cung điện, Điệp Trang nói lời thấm thía giải thích với Lâm Đường Hoa.

Lâm Đường Hoa như cũ vẫn là vẻ mặt gió nhẹ mây trôi trăm năm không đổi, cho dù đối với mẹ ruột của mình vẫn như cũ không biến sắc, chỉ là gật gật đầu nói: "Đường Hoa hiểu, mẫu thân cực khổ."

Điệp Trang nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, mặt khác đối với nhi tử trước sau vẫn duy trì một khoảng cách này, cho dù là lần này gặp lại nhưng mà cũng chỉ là cảm thấy bên cạnh nhiều hơn một người dùng được, không nói đến máu mủ thân tình.

"Ngươi vẫn còn trách ta?" Điệp Trang nhíu mày hỏi.

"Không dám, chỉ hi vọng là mẫu thân tuân thủ lời hứa." Lâm Đường Hoa tay trái bưng ly trà, tay phải nắm nắp ly khép lại lá trà bồng bềnh trên mặt nước, ánh mắt như có như không quét mắt nhìn phía dưới, nhưng không có bất kỳ vật nào thật sự bỏ vào tầm mắt.

Điệp Trang hừ nhẹ một tiếng, nói: "Là ngươi lựa chọn tiếp nhận thay thế thân phận Tân thiếu chủ, cũng là ngươi yêu cầu đưa nữ nhân kia về Lâm gia, ta đều đồng ý, chẳng lẽ ngươi còn không hài lòng?"

"Mẫu thân làm như vậy, rất tốt, chỉ là hi vọng về sau không cần lại đi tìm Lâm gia gây thêm phiền toái, nếu không, ta cũng sẽ phá hủy nơi này như vậy."

"Ngươi!" Điệp Trang chợt vỗ tay vịn, trái tim kịch liệt nhảy lên.

Nam tử trước mắt này, chính là con trai ruột của nàng, hình dáng bên ngoài rất giống Thu Trường Khôn, nhưng lại trong ngoài không đồng nhất. Nhìn như có thể đối với mọi người rất ấm áp, nhưng lại đối với tất cả mọi người rất lạnh lẽo. Mà nàng, chỉ có thể luôn yêu cầu cùng uy hiếp, nhưng không cách nào chân chính để hắn tự nguyện cho nàng sử dụng. Nàng biết, chẳng qua là Lâm Đường Hoa coi như làm giao dịch mà đối đãi làm cái thân phận của Thiếu chủ Thánh nữ cung, đơn giản bởi vì cái hắn quan tâm, đều ở trong lòng bàn tay của nàng...

Từ sau khi Thu Vô Cốt chết đi, Thánh nữ cung nhiều việc lộn xộn không có người xử lý, tất cả sự việc lại một lần gặp trở ngại phải dừng lại. Mà lúc đó Điệp Trang mới đột nhiên phát hiện, những năm gần đây quá mức dựa vào và tin cậy Thu Vô Cốt, cho tới khi hắn tiêu vong, Thánh nữ cung cũng lâm vào hỗn loạn tưng bừng.

Thánh nữ tộc cần thủ lĩnh mới, tân Thiếu chủ tới quản lý, mà thích hợp nhất không có gì hơn máu mủ cốt nhục.

Nàng nghĩ tới Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm đã thất lạc nhiều năm chưa từng gặp mặt. Nhưng, lúc phái Thanh Xà Sứ giả tìm được Lâm Đường Hoa, hắn lại đã sớm biết tất cả.

Có lẽ là nhìn thấy bươm buớm hiện ra trên cánh tay mình nên biết thân phận của mình, nhưng thật không ngờ hắn thản nhiên như thế.

Mắt Lâm Đường Hoa nhìn xuống đám người phía dưới, có lẽ sau này, mình thật sự cách xa võ lâm đường đường chánh chánh, phải mang theo Thánh nữ tộc tà đạo tái xuất giang hồ, nhưng mà tất cả đều đáng giá.

Hắn không muốn khiến cho lưng Tam đệ phải đeo cái trọng trách nặng nề này, sở dĩ hắn chủ động yêu cầu đi Tư Đồ gia Kỳ châu đàm phán, chính là vì sau khi sự tình giải quyết xong có thể thuận đường đi tới Bắc Hải Thánh nữ cung. Từ nhỏ Tam đệ đã học xong bề ngoài giả dối của chính mình có yếu ớt cùng vô dụng, luôn là một bộ dáng không sao cả. Chỉ có chính hắn (LDH) và đại ca biết, hắn (LPA) là một người có bao nhiêu nhát gan, hắn sẽ sợ hãi đêm tối, sẽ sợ hãi ác mộng, sẽ sợ hãi nhớ nhung. Cho nên luôn là trước hoa dưới trăng mượn rượu giải sầu, luôn tỏ ra là người quần áo lụa là, luôn dùng chiêu bài nụ cười giắt trên khóe miệng, nhưng phía sau nụ cười kia chua cay và rét run lại ít có người biết.

Mẫu thân đồng ý, chỉ cần mình trở lại Thánh nữ Cung chủ trì đại cục, thì có thể bỏ qua cho Tiểu Tịch. Nàng cũng chỉ là một người vô can bị cuốn vào nước xoáy. Nếu như mình rời đi Lâm gia có thể đổi lấy người mình quan tâm được an nhàn, cớ sao mà không làm?

Lâm Đường Hoa cảm giác nước trà trong miệng không còn ra hương vị ngọt ngào lúc ban đầu. Nước là dùng băng tuyết tan ra, trà là mình cùng Tiểu Tịch hái tới từng lá từng lá trà mới, nhưng mà, lại đắng chát như này.

"Cung chủ, tất cả đều chuẩn bị xong, có thể bắt đầu." Thanh Xà Sứ giả cung kính khom người nói.

Điệp Trang khẽ giơ tay lên nói: "Bắt đầu đi."

Trong phút chốc, ánh đèn sáng choang, bảy bảy bốn mươi chín viên dạ minh châu biển sâu được lá sen bao trùm, phóng đại chói lọi. Ngũ thải Lưu Ly, bàn uốn khúc như Phượng, làm cho một gian điện dưới đất được trang trí muôn hồng nghìn tía. Người Thánh nữ tộc rối rít quỳ xuống lạy, một tầng một tầng váy áo màu sắc rực rỡ giống như là muôn hoa đua thắm khoe hồng, biển hoa nhộn nhạo sóng lớn cuồn cuộn, thanh âm mềm mại thanh thúy cùng lúc vang lên, đồng nhất hợp thành.

"Cung nghênh Tân thiếu chủ, Thánh nữ tộc vạn đời Bất Hủ."

Mà nam tử kia, đứng ở trên điện đường, thanh âm vang vọng giữa cung điện to như vậy, toàn thân hắn áo trắng, cũng không có vẻ đơn điệu, nhưng lại trong trẻo mà lãnh ngạo như thế. Nụ cười tan biến, hắn chấp tay sau lưng, tóc rơi tán lạc trước vai, hơi gật đầu một cái, nói: "Mời đứng lên."

"Lâm... Đường... Hoa?"

Một tiếng kêu to, giống như là tiếng thủy tinh bể tan tành, mang theo chút run rẩy, khó có thể chống lại  kích động cùng không hiểu.

Đang lúc mọi người ngồi xuống, một cô gái đột nhiên xông vào cung điện, trên mặt đều là khiếp sợ, nàng có chút gầy đi, sắc mặt cũng không đỏ thắm trắng nõn như ngày trước, cô đơn đứng ở nơi đó, đỡ vách tường, ngón tay gắt gao khẩn trương, đôi môi cắn chặt, có chút chật vật.

Độc Cô Úc đứng ở sau lưng nàng, không xa không gần, canh chừng bóng lưng nàng, không dám tiến lên, chợt có một loại ảo giác không cách nào đến gần. Hình như bóng lưng của nàng mang theo sức mạnh bài xích cự tuyệt, để cho hắn chỉ có thể trông chừng, thận trọng che chở.

Ánh mắt, giống như là có thể xuyên qua thân thể ngàn người vạn người, giống như là có thể ngăn cách thế sự xoay vần sông núi trùng điệp.

Bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Hắn thật không ngờ, rõ ràng đã an bài cho nàng rời đi, vậy mà luôn luôn ngoài ý muốn như vậy, gặp nhau lần nữa.

Nàng thật sự không ngờ, Thiếu chủ vạn chúng chúc mục, chính là người yêu mình tâm tâm niệm niệm, mà nàng vẫn chẳng hay biết gì.

Mọi người hình như cũng nín thở, nhìn hai người này vượt qua cự ly xa xôi, không nhúc nhích ngưng mắt nhìn đối phương. Thâm tình trong mắt tựa như sóng lớn mãnh liệt dời núi lấp biển mà đến, tất cả tiếng vang không tới được nơi này, yên tĩnh, hoặc chỉ là tạm thời tê dại, mắt, chỉ nhìn thấy được đối phương, tai, chỉ nghe được tiếng kêu gọi nhợt nhạt của đối phương.

"Đường Đường... Là chàng sao..."

"Đường Đường... Có phải là chàng hay không..."

"Đường Đường... Tại sao là chàng..."

Nàng từng bước từng bước đi về phía trước, Độc Cô Úc ở phía sau từng bước từng bước đi theo, hắn nhìn thấy trong ánh mắt Điệp Trang tràn ngập sự phẫn nộ cùng sát ý, mình nhất định phải lấy lực lượng lớn nhất bảo vệ tốt cho nàng.

Trên chân, như có nặng ngàn cân, dưới chân, hình như là đường xá không bình ổn nhấp nhô. Nàng gian nan đi từng bước từng bước khó khăn, nhưng trong lòng vui vẻ tràn trề, hình như con đường này vĩnh viễn không có cuối. Hắn đứng ở đầu kia, không nhúc nhích, mà nàng, lại đi thật vất vả, giống như bất kể chạy như thế nào hoặc là đi tới đều không thể chạm đến hắn một phân một hào. (hào: đơn vị đo chiều dài và trọng lượng)

"Yêu nàng, liền thả nàng, không làm cho nàng bị chút tổn thương nhỏ nào." Hắn đã tự nói với mình như vậy. Lúc này Lâm Đường Hoa mới nếm thử, tư vị đắng chát nhất không phải rượu mạnh, không phải trà đậm, mà là, trơ mắt nhìn nàng đến gần, lại không thể bước lên trước.

Hắn biết, hiện tại Điệp Trang đã chuẩn bị, chỉ cần nàng gần thêm một chút nữa, chờ đợi nàng chính là rừng gươm mưa đạn, hắn không cách nào tưởng tượng Điệp Trang sẽ dùng dạng phương pháp gì đi đối đãi với nàng, tàn nhẫn cùng khốc lệ như thế nào.

"Nhớ, nam nhân và nữ nhân vĩnh viễn chỉ có thể liên lụy lẫn nhau, nhưng nếu con trai của ta giống đệ tử ta bình thường không có tiền đồ, cũng là vì cùng một cái nữ nhân không biết sống chết này, ta sẽ không tha nàng." Điệp Trang ở một bên nhắc nhở Lâm Đường Hoa, nhận thấy được bầu không khí vi diệu như vậy, dĩ nhiên bà không hy vọng lại một lần nữa đã chọn sai người.

Hắn muốn bất chấp tất cả xông lên phía trước ôm nàng biết bao, cỡ nào muốn mang theo nàng đánh giết ra khỏi trùng vây chạy trốn tới chân trời góc biển. Nhưng mà, chân trời góc biển là nơi nào, nơi này không phải là chân trời góc biển ư, hắn làm sao có thể đạt được bảo vệ nàng.

Nhưng nếu mình có thể mang tới chỉ là tổn thương, không bằng buông tay, thả nàng trở về bầu trời xanh thẳm, trở về đến nơi ẩn náo ấm áp Lâm gia, tập hợp tất cả thương yêu cùng cưng chiều cho bản thân.

"Ngươi trở về đi." Lâm Đường Hoa nhàn nhạt nói, Tiểu Tịch đứng lại, hình như không có nghe rõ hắn đang nói gì, hỏi ngược lại: "Trở về nơi nào?"

"Trở lại Lâm gia." Lâm Đường Hoa nhàn nhạt liếc qua nàng, chỉ là trong phút chốc. Trong mắt không có vừa thâm tình khẩn thiết, hình như mới vừa rồi chẳng qua chỉ là tưởng tượng xa vời, trong mắt hắn lạnh lẽo chứng minh mới vừa rồi chưa bao giờ có ôn tồn.

"Tại sao?" Tiểu Tịch cảm giác đôi môi mình bị cắn sinh đau, nếm được một chút mùi vị tanh mặn của máu.

Lâm Đường Hoa biết, lúc nàng khổ sở thích cắn môi miệng, cho nên mỗi lần nàng lại ngây ngẩn, hắn thấy sẽ vừa hôn miệng ngăn cản nàng tự làm tổn thương mình. Hắn biết, thời điểm nàng khẩn trương thích dùng ngón tay bươi móc vật cứng, cho nên luôn dùng bàn tay của mình bao chặt tay của nàng, e sợ nàng sẽ chịu đau xót tay đứt ruột xót.

Hắn biết, nàng thích hỏi rất nhiều lần một cái vấn đề, nhưng luôn kiên nhẫn giải đáp cho nàng, không biết bao nhiêu lần, không biết mệt mỏi không biết chán ghét, giống như là hiện tại, nhưng mà, thế nhưng hắn lại không thể cưng chiều nàng như vậy nữa.

"Không có vì cái gì, ngươi cản trở ta, liền phải rời đi, không cần chờ ta đuổi, hiện tại, tự mình trở về." Lâm Đường Hoa kiên định nói, một chữ một chữ truyền vào trong tai Tiểu Tịch, nhưng mà nàng thật là muốn bấm tỉnh chính mình, tự nói với mình đây chỉ là mộng.

Làm sao Lâm Đường Hoa sẽ trợ giúp Thánh nữ tộc chứ, làm sao sẽ không giải thích được trở thành Tân thiếu chủ, mà người chiếm giữ tình cảm chân thành của nàng, như thế nào lại vô tình đuổi nàng đi như vậy.

"Ta không đi." Nàng chợt cười, nhưng là cười vô lực như vậy, thậm chí chán nản.

Trong mắt của nàng chứa đầy nước mắt, hắn sẽ rất ít thấy nước mắt của nàng, cho dù là ở lúc trên đường vội vàng chạy đi bị ngã xuống, nàng cũng chỉ biết vỗ vỗ y phục dẩu môi nhảy nhót đi về nhà. Cho dù là không cẩn thận cắt một vết thương nàng cũng chỉ biết an tĩnh băng bó, tê tê kêu đau, nhưng mà, chỉ ở thời điểm đại ca bị trọng thương nàng mới lệ rơi thành sông, vậy mà hôm nay, một câu nói cự tuyệt của hắn, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.

"Ta nơi nào cũng không đi, mặc kệ là ta tìm được chàng hay là chàng tìm được ta...chúng ta ở cùng một chỗ, thì cũng không cần lại tách ra." Tiểu Tịch lau nước mắt một cái, nhưng càng lau càng nhiều, không ngừng thấm ướt vạt áo của nàng.

Tim của hắn, đau buốt, nhưng miệng cũng nhất quyết không buông tha nói qua lời ác độc.

"Lại hâm nóng trà, cũng sẽ lạnh, hoa lại xinh đẹp, cũng sẽ rơi, vật đổi sao dời, tách ra rất bình thường, chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho ta mỗi ngày phải nhìn một người không thích ở trước mắt ta lúc ẩn lúc hiện sao?"

Tiểu Tịch cảm giác, một đạo sấm sét bổ qua trước mắt, làm cho tầm mắt nàng mờ mịt mà mơ hồ.

"Ngày trước, ta cũng chỉ là không có cam lòng, tại sao đại ca tam đệ cũng đối với ngươi khuynh tâm trọng tình. Nhưng mà hình như ngươi cũng không có đặc biệt như vậy, cũng vội vã ôm ấp yêu thương như thế. Ngươi là nữ nhân ta chơi ngán, bây giờ đối với ta không có một chút giá trị lợi dụng, hãy trở về Lâm gia đi, coi như ta đưa quà tặng cho đại ca tam đệ." Nụ cười của hắn có chút gượng ép, lần đầu tiên cảm thấy, mỉm cười lại so tu hành còn muốn gian nan hơn.

Tiểu Tịch cười rơi lệ, nụ cười thảm đạm, nhưng nàng vẫn như cũ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn. Cho tới giờ phút này hắn mới phát hiện, mình khổ sở đè nén nhớ nhung lại nặng như vậy, nặng như vậy, đè hắn không thở nổi, trái tim đều muốn ngưng đập vậy.

"Nói lời ác độc nữa đi, tiếp tục nói với ta chàng chỉ là lợi dụng ta, chàng không yêu ta, quá khứ của chàng và ta đều là giả vờ. Nói cho ta biết chàng diễn kỹ đến cỡ nào mới được, nói cho ta biết ta có ngu dường nào. Lâm Đường Hoa, nói cho chàng biết, ta xem qua phim truyền hình kỹ thuật diễn cao hơn chàng cực kỳ nhiều. Chàng cho rằng chàng rất thông minh sao, chẳng qua ta chỉ hỏi chàng tại sao ở chỗ này, chàng phải trả lời ta chàng phải ở chỗ này thì được rồi, ta sẽ không hỏi nhiều. Ta chỉ là muốn cùng với chàng, chàng không cần phải xua đuổi ta đi, không cần ở trong lòng nghĩ tới vì an toàn của ta không thể lưu ta lại bên cạnh. Ta mới không cần buông tha vĩ đại như vậy, ta chỉ nghĩ muốn cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, tin tưởng lẫn nhau hơn nữa lệ thuộc vào. Được, ta đi, ta sẽ đi, lúc này rời đi thôi, trở lại Lâm gia, chàng để cho ta làm sao thì ta sẽ làm như thế, ta sẽ rất nghe lời..." Hai tay Tiểu Tịch lung tung lau nước mắt, sau đó lưu lại hình ảnh cuối cùng, giống như là hoa dâu trong núi tuyết nở rộ dưới trời chiều, tươi sáng và xinh đẹp, xoay người, bước ra khỏi cung điện, trong ánh mắt mọi người, mỉm cười rời đi.

Độc Cô Úc hình như sáng tỏ thế cục quan hệ này, hắn biết nên coi trọng Tiểu Tịch. Cho nên đi theo phía sau nàng rời đi, mà trong đại điện vẫn như cũ lặng yên không một tiếng động, giống như là không có bất kỳ người nào, chỉ còn dư không khí trống rỗng, dưỡng khí rất mỏng manh.

Khóe miệng Lâm Đường Hoa chất chứa nâng lên một nụ cười, nàng thỉnh thoảng ngu dốt, thỉnh thoảng thông tuệ, thỉnh thoảng bày ra tùy hứng, thỉnh thoảng tâm ý tương thông. Được thê như thế, phu lại như này, tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng cả đời quên nhau.

"Trở về Lâm gia, ta muốn trở về Lâm gia, lập tức trở về Lâm gia..." Tiểu Tịch lau khô nước mắt, mặc cho gió biển mặn mặn thổi khô gương mặt của nàng. Độc Cô Úc hai bước thành một đuổi theo, kéo lại cánh tay của nàng hỏi: "Có phải ngươi muốn rời khỏi nơi này hay không?"

Tiểu Tịch gật đầu một cái.

Độc Cô Úc bĩu bĩu môi, lại hỏi: "Ngươi vẫn còn muốn trở lại tìm hắn sao?"

Tiểu Tịch kiên định gật đầu một cái lần nữa nói: "Hắn nhất định là có nỗi khổ tâm, ta hiểu rõ hắn, một mình ta năng lực có hạn, muốn cùng người khác thương lượng một chút, nhất định phải trở về Lâm gia."

Độc Cô Úc cười ngắm nghía hoa hồng trong tay rồi ném trên thuyền, sau đó chạy lên thuyền, đối với nàng phất tay nói: "Ta và ngươi cùng đi, nếu không, ngươi sẽ tìm không được đường đến Thánh nữ cung!" Hắn nhỏ giọng lấy tay làm cô, hai người lên thuyền, hướng trùng điệp vô tận trên biển bước đi. (từ cô 孤 trong câu này mình không hiểu nghĩa, tra cũng không được nên tạm thời vẫn giữ như vậy. Có bạn nào biết thì chỉ giúp mình nhé. Thanks!)

**********

Trên Bồng Lưu Sơn, đây đã là ngày thứ ba trị liệu cho Lưu Y.

Cảm xúc của Tư Đồ Tinh Nhi đã ổn định rất nhiều, hơn nữa, lần này nhờ có Bạch Nguyên Phong đồng hành. Bởi vì bọn họ mới biết được, Thu Trường Khôn một mình ở nơi này lại không ăn đồ ăn chín.

Thì ra là, Ma Diễn và Mộc Mộc đều là chó ngao Thu Trường Khôn nuôi dưỡng, mà loại này tại Trung Nguyên rất ít giống nhưng ở Bồng Lưu Sơn lại tồn tại như là chim muông bình thường. Mỗi ngày, Thu Trường Khôn tự mình chưng cất rượu, ăn đều là chó ngao cùng đám dơi ra cửa thu thập rau dại quả dại. Hai ngày trước, bọn họ vẫn có thể chấp nhận ăn chút cơm nuốt không trôi là rau diếp, nhưng ngày thứ ba cũng đã chịu đựng không nổi rồi. Nhất là Bạch Nguyên Phong quen dùng bình vàng chén ngọc ăn sơn hào hải vị, rốt cuộc không chịu nổi bụng đói kêu vang ăn như nhai sáp, bắt đầu cầm lên muỗng lớn làm đầu bếp.

Cái đầu bếp này, trong thiên hạ chỉ có một, ngay cả Đương Kim hoàng thượng cũng không có vinh hạnh ăn được thức ăn tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành tự mình làm. Nhưng hắn cũng đang ở dưới hình thế cấp bách, chủ động yêu cầu gánh vác lên công việc nấu cơm, hơn nữa khi hoàn thành đều đủ sắc hương vị.

Ban đêm, Tư Đồ Tinh Nhi sử dụng đao pháp mình mới học ở trong phòng bếp cùng Bạch Nguyên Phong nghiên cứu chuẩn bị cơm tối. Thu Trường Khôn và Lâm Phượng Âm nhắm mắt nghỉ ngơi dưới một gốc cây đào ở trong sân.

"Ngươi có biết, nương của ngươi đã từng thu dưỡng qua rất nhiều cô nhi không?" Thu Trường Khôn nhàn nhạt hỏi.

Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Phượng Âm cảm giác vùng núi yên tĩnh và gió mát để cho hắn yên lòng không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì, hắn chỉ là "Ừ" một tiếng đáp lại.

"Nàng đã từng thu dưỡng hai mươi mấy cô nhi, nhưng mà cuối cùng chỉ để lại ba người, cũng chính là ba chủ quản Thánh nữ tộc, Độc Cô Úc, Ngọc Hoàn và Thu Vô Cốt."

"Ừ."

"Năm đó, Điệp Trang cùng ta rời khỏi Lâm gia, ta cũng không biết, nàng đã có có thai."

Mắt phượng Lâm Phượng Âm chợt mở to, liếc xéo Thu Trường Khôn, chờ đợi đoạn sau.

Thu Trường Khôn cười nhạt lướt mắt nhìn hắn, nói: "Khi đó, nàng không nhà để về không có chỗ có thể đi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, nàng hận ta, ta cũng không tiện theo sát, cũng chỉ có thể âm thầm chăm sóc. Mắt thấy bụng của nàng càng ngày lại càng lớn, cho đến khi nàng ở khách điếm sinh hạ một nam hài, ta từ trên nóc phòng nhìn, nàng lại muốn giết chết đứa bé. Ta chỉ có thể mang đứa bé đi."

"Mang đi đâu?"

Thu Trường Khôn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mà lắc đầu cười nói: "Qua mấy tháng, ta nghe nói nàng nhận được tin tức kế nhiệm Cung chủ Thánh nữ cung. Ta mang theo đứa bé đi gặp nàng, nàng cam kết không giết hắn, nhưng ta không thể tin được, vì vậy dùng phương pháp thay xà đổi cột, lúc nàng nhận nuôi mấy đứa bé kia chiêm con của chúng ta vào."

"Hắn bây giờ còn còn sống, hơn nữa, là một trong những đệ tử của Điệp Trang?" Lâm Phượng âm cười một cái nói: "Thu Vô Cốt và ngươi cũng họ Thu, chẳng lẽ chính là hắn? Không, có lẽ không phải, lòng ngươi cảnh giác nghiêm trọng như thế, ban đầu Điệp Trang muốn giết đứa bé kia, ngươi vì bảo vệ hắn chu toàn, có lẽ sẽ ly miêu hoán thái tử, chẳng lẽ, Độc Cô Úc là đứa bé của ngươi?"

Thu Trường Khôn cười ha hả, nói: "Ngươi quả nhiên càng giống Điệp Trang, nhưng ý định kín đáo có lúc cũng không phải là chuyện tốt. Năm đó, ta biết rõ Điệp Trang tất nhiên sẽ hoài nghi Độc Cô Úc là máu mủ ruột thịt của nàng, nhưng kỳ thật, Thu Vô Cốt mới là huyết mạch thật sự. Cho nên, những năm gần đây nàng trọng dụng Thu Vô Cốt làm việc chững chạc, lại với tính tình quái đản của Độc Cô Úc luôn nhẫn nhịn, dù sao máu mủ tình thâm, nàng đối với hài tử của mình vẫn là có chút tình."

"A, tình cảm? Thu Vô Cốt là chân chính huyết mạch của nàng, không phải phải có chút cảm ứng tình mẹ con gì đó ư, chẳng lẽ cái này cũng có thể nhận lầm? Nhiều năm như vậy, nàng chẳng ngó ngàng gì tới đối với người thân của mình, chỉ sinh không nuôi, ta chưa từng thấy nữ nhân kia đối với người nào từng có tình cảm." Giọng Lâm Phượng Âm mang theo thật sâu giễu cợt, chê cười nói.

"Nhưng, Thu Vô Cốt chết rồi... Dù sao hắn cũng là đệ đệ ruột các ngươi."

Lạc Hà cùng cô vụ cùng bay, Thu Thủy chung Trường Thiên toàn là.**

Xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp rộng mở, toát ra nhàn nhạt khói bếp, Tư Đồ Tinh Nhi cười như hoa nở hô: "Ăn cơm đi!"

Lúc này Lâm Phượng Âm mới hoàn hồn trở lại, mà Thu Trường Khôn bên người đã sớm di chuyển bước vào nhà, chỉ còn dư lại một mình hắn chán nản. Thì ra là, đấu đi đấu lại, cũng chỉ là Lâm gia tứ huynh đệ tự chém giết lẫn nhau, Điệp Trang dẫn dắt, thật là một hồi kịch hay. Hai chữ mẫu thân đối với hắn mà nói, xa lạ như thế.

** Mình để hai câu Hán Việt như vậy cho hay hay. Nghĩa của nó mình tạm dịch là: Đám mây rơi xuống và vịt cô đơn bay lượn, nước mắt mùa thu cùng với cảnh sắc bầu trời).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.