Diễm Phu Nhân

Chương 71: Thì ra là ta không cách nào hận ngươi (hạ)




Edit: ChieuNinh

Mắt thấy Đại Cẩu lao thẳng tới, Phùng Tích Viện lập tức lui về phía sau, sau đó đẩy Thiên Vân lên phía trước ngăn cản. Tuy Thiên Vân biết chút võ công, nhưng Ma Diễn thế tới rào rạt, dưới sự huấn luyện của Lâm Thành Trác, Ma Diễn có tốc độ bay nhanh đồng thời có thể cắn chết hai người võ công có chút thành tựu, lại càng không nói tới Thiên Vân là cô gái gà mờ như vậy.

Thiên Vân tay nắm chặt ngân châm, bởi vì tình thế khẩn cấp không thấy rõ phương hướng, chỉ có thể đem ngân châm ném lung tung, có mấy cây rơi trên mặt đất, có mấy cây đâm vào thân thể của nó, nhưng Ma Diễn giống như không việc gì xảy ra, vẫn không có ý dừng lại.

Phùng Tích Viện quát: "Ngươi ở đây làm cái gì! Mau giết nó!"

"Không thể giết!" Oanh Oanh ngăn lại: "Ma Diễn là con chó Đại công tử thích nhất, các ngươi. . . . . ."

Thiên Vân từng bước lui về phía sau, nhưng là Ma Diễn vẫn đuổi theo sát, một trảo đã đánh ngã Thiên Vân, Thiên Vâm kinh ngạc đã quên mất gào thét, chỉ đành phải dùng tứ chi đá đạp Ma Diễn.

Tất cả mọi người không dám tiến lên, chỉ có thể ở một bên lẳng lặng quan sát thế cục, nhưng Ma Diễn lại đột nhiên ngừng lại, nét mặt hung ác cũng có chút hòa hoãn, răng nanh từ từ thu hồi. Thiên Vân nhân cơ hội cầm toàn bộ ngân châm còn lại ở trong tay đâm vào trong thân thể của nó, Ma Diễn bị đau kêu một tiếng, Thiên Vân liền thoát thân. Lúc này mới phát hiện ra Ma Diễn cũng giống như Nguyệt Duy toàn thân bủn rủn vô lực, có lẽ là thân thể của nó quá mức cường tráng, những thứ ngân châm kia phát huy tác dụng chậm.

Thiên Vân thoát hiểm, may mắn độc dược phát tác kịp thời, nếu không nàng nhất định sẽ bị mất mạng. Mà vẻ mặt Phùng Tích Viện nhàn nhạt ở một bên vẫn lạnh nhạt xem trò vui, hình như rất không hài lòng không nhìn thấy tràng diện máu tanh.

"Đi giết nó." Phùng Tích Viện phân phó Thiên Vân, sau đó móc chủy thủ trong giày ra đưa cho nàng.

Thiên Vân thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó nhận lấy chủy thủ. Nàng còn cần ẩn nhẫn, bởi vì bây giờ còn chưa tới lúc, nàng cần phải thận trọng, sau này chỉ cần đánh một trận với Phùng gia, chứ không phải gây thương tổn nhỏ bây giờ.

"Nha đầu chết tiệt kia cút ngay!" Phùng Tích Viện xông về phía trước đẩy Oanh Oanh sang một bên. Oanh Oanh tay trói gà không chặt, lảo đảo một cái bị đẩy ngã bên tường. Nàng vội vàng bò dậy lần nữa tiến lên ngăn cản, nhưng ngay cả Ngân Túc cũng không cách nào đối phó với ngân châm Phùng gia, chỉ có thể nhìn Thiên Vân và Phùng Tích Viện muốn làm gì thì làm.

Ma Diễn hấp hối nằm ở một bên, nó trúng độc nhiều nhất, thân thể đã sớm không chịu nổi gánh nặng tê liệt ngã xuống. Ánh mắt của nó khẽ híp, hình như rất không muốn nhắm mắt lại ngủ, ép buộc chống đỡ lấy mí mắt không để cho nó cụp xuống nhưng nó không còn hơi sức mà hành động. Con chuột nhỏ núp ở một bên vốn định thừa dịp loạn chạy đi, nhưng nhìn thấy Ma Diễn trúng độc, đôi mắt nhỏ chuyển quay tròn. Bị trận ác đấu mới vừa rồi dọa ngất đầu óc, giờ phút này nó phục hồi tinh thần lại vội vàng chạy đến bên cạnh Ma Diễn, đứng ở trước lỗ mũi nó huơ tay múa chân, hình như là đang hỏi thăm thương thế. Ma Diễn kêu lên vài tiếng ư ử, âm điệu cao thấp phập phồng giống như là đang trả lời nó. Mắt thấy một bóng đen bao trùm thân thể của bọn họ, Ma Diễn mở mắt liền thấy Thiên Vân cầm chủy thủ đi tới, cảnh giác đến gần, thử cắm một đao ở trên đầu của nó. Con chuột nhỏ bị sợ đến run rẩy không dám nhúc nhích, Ma Diễn liều mạng đưa ra một cái móng vuốt đẩy nó ra, nó biết mình khó thoát khỏi một kiếp, chỉ là chủ nhân, chủ nhân làm sao bây giờ?

Lâm Thành Trác như cũ nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhưng tất cả mọi người trông mong hắn không phải vĩnh viễn nằm ở trên giường, mà là đứng lên, dùng ánh mắt sắc bén ngưng mắt nhìn mọi người. Sử dụng thân thể to lớn của hắn gánh vác gia nghiệp Lâm gia. Là nam tử dùng tài nghệ trấn áp quần hùng ở đại hội võ lâm, là nam tử làm người ta nghe tin đã sợ mất mật trong giang hồ, lại nằm ở trên giường mấy tháng, an tĩnh thoải mái như thế, lại tác động tới trái tim của tất cả mọi người.

Oanh Oanh hô to: "Nó không còn uy hiếp với chúng ta, không cần giết nó!"

Phùng Tích Viện hừ lạnh một tiếng: "Cũng chỉ là đồ súc sinh, lưu nó làm gì? Động thủ!"

Lưỡi dao lóe sáng, Ma Diễn nhìn thấy ánh dao lóe lên, bộ lông dựng đứng, dùng hết sức lực toàn thân bò nhỏm dậy, nghẹn ngào đi tới Thiên Vân.

Oanh Oanh có chút sốt ruột, siết tay không biết làm sao. Nếu Ma Diễn chết rồi, Đại công tử nhất định sẽ đau lòng, Đại công tử có thể hận nàng hay không? Nghĩ đến đây, nàng rút ra cây trâm trên đầu xông tới ngăn ở trước mặt Ma Diễn nói: "Không cho đến gần nó, nếu không ta giết chết ngươi! Cây trâm này không phải cây trâm bình thường, bên trong có kịch độc! Đừng tới!"

Thiên Vân hơi sững sờ, không ngờ Oanh Oanh trói gà không chặt vậy mà vì một con chó dám vọt tới trước mặt nàng.

"Tránh ra!" Thiên Vân không kiên nhẫn quát.

Oanh Oanh có chút phát run, tay siết chặt cây trâm, Thiên Vân biết sợ hãi của nàng, vì vậy từng bước lên trước, uy hiếp nàng để cây trâm xuống.

Thiên Vân thừa dịp nàng thất thần, một cước đá cho văng tay của nàng, cây trâm rơi xuống đất. Oanh Oanh vẫn còn trong buồn thương liền kinh ngạc, Thiên Vân đã sớm cúi người nhặt cây trâm lên, sau đó cười quan sát nói: "Dáng vẻ cũng rất độc đáo, chẳng lẽ là người Lâm gia đưa cho ngươi?"

Oanh Oanh cầu xin: "Đây là Đại công tử đưa cho ta, cầu xin ngươi trả cho ta!"

"Lâm Thành Trác? Hắn?" Thiên Vân cười cười tà nghễ nhìn Lâm Thành Trác ở trên giường an ổn chìm vào giấc ngủ nói: "Nếu hắn tỉnh lại nhìn thấy sủng vật của hắn chết bởi vì cây trâm này. . . . . . thì sẽ có vẻ mặt đây?"

Oanh Oanh sửng sốt, Phùng Tích Viện chợt cười to: "Thật là biện pháp tốt, chuyện rất vui đây, chỉ là, Oanh Oanh, nếu như ngươi tự tay giết con chó này, ta sẽ cho phép ngươi mang Lâm Thành Trác đi, nếu không, để Lâm Thành Trác nằm ngủ cả đời cũng tốt lắm."

"Không cần. . . . . ." Oanh Oanh hốt hoảng nói. Nàng đã không còn biện pháp.

Thiên Vân cười một cái nói: "Nghĩ kỹ chưa, một người cùng một con chó khác nhau cũng không nhỏ chứ?"

Oanh Oanh nhắm mắt lại, thử không nhìn tới Ma Diễn đang hấp hối sau lưng. Nàng chạy đến bên giường Lâm Thành Trác, lần đầu tiên có thể ở khoảng cách gần như vậy cầm tay của hắn. Trên tay của hắn có vết chai thật mỏng, là nhiều năm luyện võ hình thành, trên đôi tay kia có nhiệt độ nhàn nhạt, ôn hoà, sưởi ấm trái tim lạnh giá của nàng.

"Công tử. . . . . . Ta sẽ dẫn ngươi đi. . . . . . Trước kia, ngươi bảo vệ ta, hiện tại, để ta tới bảo vệ ngươi."

Nước mắt Oanh Oanh nhỏ xuống ở lòng bàn tay hắn, nàng dán mặt của mình vào lòng bàn tay của hắn.

Một tiếng rống vang dội, rung trời động đất.

Ngân Túc Nguyệt Duy đều kinh ngạc thét chói tai ra tiếng, nhưng lại không thể làm gì chỉ xụi lơ ở góc tường, chỉ có thể lựa chọn bò rạp đi qua. Mà tiếng cười Phùng Tích Viện cũng đang vang vọng trong thạch thất, tiếng vọng quanh quẩn  trong gian phòng u ám này, giống như có thể chấn vỡ vách ngăn.

Oanh Oanh lấy tay chận lại lỗ tai của mình, nàng không muốn nghe đến tiếng cười tùy ý cuồng vọng như vậy.

Ma Diễn chết rồi, nhưng hung khí không phải chủy thủ, mà là cây trâm. Lúc Oanh Oanh trấn định quay đầu lại không nhìn thấy trên mặt đất có bao nhiêu máu. Chỉ thấy Ma Diễn hoàn toàn không còn hơi thở té xuống đất, thân thể cứng ngắc té ở góc tường, cây trâm màu đỏ khảm Kê Huyết thạch đang cắm ở não nó. Con chuột nhỏ nhô đầu ra dưới vuốt của nó, xèo xèo kêu hai tiếng rồi không lên tiếng nữa.

Ngân Túc đấm từng quyền từng quyền trên mặt đất, hắn hết sức tự trách không có bảo vệ tốt nơi này.

Thiên Vân đánh đã tay, chợt nhớ tới cái gì nói: "Mau rời khỏi nơi này, con chó kia gọi quá lớn tiếng, người trên mặt nhất định cũng đã nghe thấy, có lẽ lập tức sẽ có người tới kiểm tra!"

Phùng Tích Viện hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như ngươi có thể mang Lâm Thành Trác thì mang đi, ha ha."

Thân thể nàng yếu đuối như vậy làm thế nào mang được Lâm Thành Trác, làm sao có thể đưa hắn ra khỏi nước sâu? Hiện tại nàng mới ý thức tới mình bị Phùng Tích Viện lừa, luôn ở trong bẫy. Sau đó tạo thành cho mình một người như vậy, hiện tại, Ma Diễn chết dưới cây trâm của nàng, Ngân Túc Nguyệt Duy là người chứng kiến, nếu như muốn tiêu diệt tất cả nhất định phải giết hai người bọn họ.

Oanh Oanh dịch bước đến bên cạnh Ma Diễn, thậm chí không dám nhìn ánh mắt tức giận chết không nhắm mắt của nó, nhanh chóng rút ra cây trâm ôm vào trong lòng.

Bước kế tiếp chính là giết Ngân Túc và Nguyệt Duy, nàng nhặt lên chủy thủ Thiên Vân ném ở một bên, giơ chủy thủ đi về phía Ngân Túc, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không muốn giết ngươi, nhưng ta không thể để cho Đại Thiếu Gia hận ta, không thể để cho Đại Thiếu Gia biết là ta giết Ma Diễn, hắn sẽ không để ý đến ta . . . . . ."

Ngân Túc hoảng sợ nhìn nàng, mà Nguyệt Duy từ từ bò vào cũng kêu: "Đừng!"

Cửa thạch thất một tiếng ầm vang mở ra, chủy thủ trong tay Oanh Oanh rơi ở giữa không trung, sau đó bị thứ gì bắn tới, nhẹ buông tay, rơi trên mặt đất.

Nàng quay đầu lại, thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lâm Đường Hoa đứng ở ngoài cửa, Tiểu Tịch theo sau đi vào, thấy một mảnh hỗn độn, nhất thời che miệng lại không thể tin nhìn Oanh Oanh.

"Oanh Oanh ngươi. . . . . ." Tiểu Tịch nhìn thấy Ma Diễn ngã xuống, nhanh chóng chạy tới, nhưng Ma Diễn đã không có bất kỳ dấu hiệu sinh mạng nào, nàng nhẹ nhàng nâng nâng móng vuốt Ma Diễn, con chuột nhỏ phía dưới móng vuốt vẫn bị đè ép liền thở dốc một hơi, sau đó xèo xèo kêu lên không ngừng.

Tay Oanh Oanh run rẩy không ngừng, Lâm Đường Hoa ở trước mặt im lặng không lên tiếng, nhưng cặp mắt sắc bén như chim ưng hình như muốn nói: ta đã cho ngươi cơ hội, hiện tại mạng của ngươi nên để lại nơi này.

Tiểu Tịch vuốt bộ lông sáng rỡ của Ma Diễn, sau đó vuốt mắt của nó, nức nở nghẹn ngào.

Lâm Đường Hoa lần lượt đi tới bên cạnh Ngân Túc Nguyệt Duy, điểm mấy huyệt vị ở trên người bọn hắn lại đưa tới hai viên thuốc. Bọn họ lẳng lặng điều khí chậm rãi khôi phục, còn Oanh Oanh lại như là một pho tượng hóa đá ở một bên.

"Oanh Oanh, tại sao???" Tiểu Tịch quay đầu lại, nước mắt lã chã, nhỏ giọng hỏi.

Oanh Oanh giống như lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cắn cắn môi lại chạy về bên cạnh Lâm Thành Trác, gào thét nói: "Không được tới đây, không được tới đây!" Nàng móc ra cây trâm nói: "Nếu như các ngươi đến gần một bước, ta liền cùng Đại công tử xuống hoàng tuyền!"( hoàng tuyền: âm phủ)

Tiểu Tịch sững sờ, nàng biết Oanh Oanh thích Lâm Thành Trác, thậm chí còn cố ý tác hợp bọn họ, nhưng là không biết nàng điên cuồng như vậy.

Ánh mắt Lâm Đường Hoa khẽ híp, để lộ ra ánh sáng nguy hiểm. Hắn hận nhất là người khác uy hiếp, nhất là người vong ân phụ nghĩa như vậy, trước đây xem ở mặt mũi của Tiểu Tịch hắn đã cho nàng cơ hội. Không nghĩ tới hôm nay thế nhưng tệ hại hơn dám sử dụng sinh mạng người nhà của hắn uy hiếp hắn. Trong tim của hắn dâng lên một đoàn lửa giận, mà giết chết nàng lại không cần tốn nhiều sức, đơn giản giống như là nghiền chết một con kiến.

"Để xuống." Lâm Đường Hoa lạnh lùng nói.

Cả người Oanh Oanh run lên, lại nghĩ tới hôm đó ở trong vườn hoa giơ cây trâm uy hiếp, Lâm Đường Hoa cũng không nhúc nhích chút nào chỉ khiển trách một câu: để xuống.

Nàng càng cầm chặt cây trâm hơn, lắc đầu mà nói: "Đừng, không thể được, ta muốn cùng với Đại công tử! Các ngươi cút ngay, cút ngay! Các ngươi sẽ thương tổn hắn, nhất định sẽ tổn thương hắn! Nhất là ngươi!" Nàng chỉ vào Tiểu Tịch gào thét: "Các ngươi là đôi gian phu dâm phụ! Hắn sẽ hận các ngươi đấy! Cách hắn xa một chút!"

Tiểu Tịch hoàn toàn không nghĩ tới Oanh Oanh sẽ dùng từ ngữ khó nghe như vậy để hình dung nàng, cho dù là biết tình cảm của nàng và Lâm Đường Hoa, chẳng lẽ không phải là chúc phúc không phải là vui mừng, mà là oán hận sao?

Lâm Đường Hoa lạnh lùng nói: "Câm miệng!" Đồng thời tay áo vung lên, trên đất có một hòn đá liền bay lên, nện vào ngực của nàng. Nàng chợt khụ một tiếng, vậy mà lại ho ra máu.

Tiểu Tịch chợt cả kinh thất sắc, vội vàng ngăn lại nói: "Không nên thương tổn nàng!"

Oanh Oanh chợt bật cười, nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịch khinh miệt cười nói: "Đến tình cảnh hôm nay ngươi vẫn còn giả vờ sao? Ngươi có bao nhiêu thiện lương, ngươi có bao nhiêu chân thành? Thật ra thì ngươi mới là phụ nữ dâm đãng! Khắp nơi quyến rũ nam nhân, ban ngày ban mặt ở trong đình lại còn cùng hắn. . . . . ."

Câu nói kế tiếp còn chưa có nói ra khỏi miệng, Lâm Đường Hoa giống như quỷ mị ra hiện ở bên cạnh nàng ta, tay trái nắm thật chặt cổ của nàng ta, trong ánh mắt kinh ngạc, thân thể của nàng ta dần dần rời khỏi mặt đất.

Lâm Đường Hoa hơi nhíu lông mày, chỉ bằng vào một tay liền nâng lên nàng ta. Sắc mặt của nàng ta từ trắng đến xanh rồi đỏ ngầu, một lát sau liền từ hồng chuyển sang tím, mạch máu trên cổ cũng nổi lên rõ ràng, nàng ta há miệng thử hô hấp nhưng lại không cách nào nói ra nửa chữ.

"Thả nàng đi, thả nàng thôi. . . . . ." Tiểu Tịch cầm một cái tay khác của Lâm Đường Hoa cầu xin: "Không cần giết nàng, dù sao nàng cũng là tỷ muội của ta."

Lâm Đường Hoa có một tia dao động, nhưng lại vẫn tỉnh táo như cũ nói: "Nàng ta ở lại bên cạnh nàng, chính là tai họa lớn nhất."

"Đường Đường. . . . . . Thả nàng đi, để cho nàng đi, rời khỏi Lâm gia." Tay Tiểu Tịch lạnh lẽo, nắm tay ấm áp của hắn run rẩy không ngừng.

Oanh Oanh cảm giác mình không còn hô hấp được nữa, cảnh vật trước mắt từ từ mơ hồ, cổ bị nắm không thở nổi giống như sắp bị bẻ gảy. Đột nhiên, thân thể đụng vào vách tường rồi rơi xuống mặt đất, Lâm Đường Hoa buông lỏng, vứt thân thể nàng ta qua một bên.

"Thùng thùng thùng" tiếng bước chân vang lên, Lâm Phượng Âm và Thập Nhị chạy vào, nhìn thấy tình hình ngay tại chỗ cũng có chút khiếp sợ.

Lâm Đường Hoa quay đầu lại lấy ánh mắt hỏi, Lâm Phượng Âm lắc đầu một cái nói: "Phùng Tích Viện chạy mất, chỉ còn lại mấy hạ nhân căn bản không có bất kỳ tác dụng nào."

Tiểu Tịch chưa có từng nghĩ tới, hai ngày nay sẽ xảy ra nhiều như vậy chuyện.

Phùng Tích Viện và Thiên Vân chạy đi, mà Minh gia Minh Chung Thư cũng từ biệt, đang lúc bọn hắn an táng Ma Diễn bọn họ chạy ra khỏi Hoa Châu thành.

Oanh Oanh bị đuổi ra khỏi Lâm gia, Lâm Đường Hoa chỉ dùng tư hình, cắt mất đầu lưỡi của nàng ta.

Ban đêm lặng lẽ kéo màn che, mà Lâm gia canh phòng nghiêm ngặt, vì một đại sự trong Lâm gia: nghênh đón Lâm Thành Trác tỉnh lại.

Lâm Thành Trác nằm ở trên giường trong phòng khách Lâm gia, cửa sổ bốn phía khép chặt được canh phòng sâm nghiêm.

Lâm Đường Hoa, Lâm Phượng Âm, Ngân Túc Nguyệt Duy đứng ở trong phòng, chỉ chờ thời điểm trăng lên tới phía tây, hai người Ngân Túc Nguyệt Duy đứng mặt đối mặt. Bốn người chia ra ở phía trước sau trái phải vây quanh nâng Lâm Thành Trác, Ngân Túc Nguyệt Duy sử dụng linh lực dẫn dắt tác dụng "Hồn Sinh Mộng Tử", mà Lâm Đường Hoa, Lâm Phượng Âm lấy nội lực của mình phụ trợ dược hiệu phát huy công hiệu lớn nhất.

Tiểu Tịch luôn nháo phải chuẩn bị bữa tiệc ăn mừng mà bận rộn ở trong phòng bếp không bước chân ra khỏi cửa, thật ra thì nàng nhốt mình ở trong phòng bếp, đang đứng ở bên cạnh ngọn lửa thiêu đốt, ôm cánh tay của mình khóc thút thít.

"Không nỡ?" Cửa khe khẽ mở ra, Ngọc Hoàn nhẹ bước lặng yên không tiếng động đi tới.

Tiểu Tịch không để ý tới nàng, vẫn cứ khóc, nàng không biết thì ra nước mắt của mình có thể nhiều như vậy.

"Đừng quên, đây là ngươi thiếu hắn." Ngọc Hoàn nhắc nhở nàng.

Mục đích tối nay nàng đi tới Lâm gia chính là mang Tiểu Tịch đi, bởi vì ngày trước nàng ấy đã đồng ý sẽ theo nàng trở về Thánh nữ cung, cả đời chăm sóc Thu Vô Cốt đã chết đi.

Ngọc Hoàn nhận được tin tức, nói bảo vật Thánh nữ tộc mất tích đã lâu đang ở Lâm gia, nàng biết "Hồn Sinh Mộng Tử" có thể cứu một mạng Thu Vô Cốt, có thể khiến hắn cải tử hồi sinh. Vậy mà Tiểu Tịch lại liều chết cũng không đồng ý đem "Hồn Sinh Mộng Tử" giao cho nàng, vì vậy nàng đưa ra một cái yêu cầu khác, coi như làm cho hắn một chuyện cuối cùng.

""Hồn Sinh Mộng Tử" ta không cần, ngươi có thể cứu Lâm Thành Trác, nhưng ngươi phải đi theo ta, chăm sóc Thu Vô Cốt cả đời, bởi vì đây là ngươi nợ hắn."

Tiểu Tịch đồng ý, cho nên thừa dịp thời gian hai ngày này, nàng phải hoàn thành chuyện mình muốn làm nhất. Cho dù là rời khỏi Lâm gia, rời khỏi Lâm Thành Trác, rời khỏi Lâm Đường Hoa, rời khỏi Lâm Phượng Âm, trong trí nhớ của nàng còn có điều tốt đẹp có thể lưu giữ.

"Ta không thể đợi hắn tỉnh lại rồi mới đi sao?" Tiểu Tịch nghẹn ngào hỏi.

Ngọc Hoàn lắc đầu, nồi nước trên bếp sôi lên, toát ra hơi nước mơ hồ mờ mịt, nàng nói: "Không thể, sau khi hắn tỉnh lại nhất định sẽ tìm ngươi, đến lúc đó chúng ta có chắp cánh cũng khó thoát."

Tiểu Tịch đỡ cái bàn từ từ đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi."

Bay ra khỏi Lâm gia, ngồi ở trên xe ngựa đang lao vụt ra khỏi thành, nhìn ngọn đèn Lâm gia một cái, từng ngọn cây cọng cỏ một viên ngói một viên gạch đều là quen thuộc như thế, nhưng mà lại phải vĩnh viễn từ biệt.

Tha thứ ta không nói một câu đã rời đi, thật xin lỗi. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.