Edit: ChieuNinh
Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn người đứng trước mặt mình, quả thật giống Lâm Thành Trác như đúc, nhưng mà vẫn thiếu chút khí phách, không biết Phùng Tích Viện có nhận ra hay không, nhưng đây là nước cờ tốt nhất của bọn họ rồi.
Tiểu Tịch đi lên phía trước nắm cánh tay Oanh Oanh nói: “Cố lên nha!”
Oanh Oanh cau chặt mày, kinh ngạc hỏi: “Người..... Tiểu Tịch cô nương?”
Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm xoay một vòng nói: “Giống hay không?”
Oanh Oanh nghi hoặc nhìn nàng, ánh mắt không khỏi dời về Lâm Đường Hoa áo trắng như tuyết bên cạnh, ánh mắt hắn cũng đang nhìn nàng không chớp. Ánh mắt vẫn bình thản như nước như cũ, nhưng mà ẩn chứa trong đó là vòng xoáy khổng lồ, cũng giống như ngày đó chính là... nguy hiểm.
Trong lòng Oanh Oanh dâng lên nghi vấn, chỉ cần chờ cái giả thuyết này được chứng minh. Nhưng mà hiện tại bị Lâm Đường Hoa áp chế và áp bức nàng cái gì cũng không làm được.
Lâm Phượng Âm ý tứ hàm xúc quan sát ba người bọn họ, có một loại cảm giác quỷ dị vây lượn quanh bọn họ. Lúc này người hầu ở cửa thông báo: Người Phùng gia đến!
Người Phùng gia tới nhanh hơn bọn họ nghĩ, gần như ngựa không ngừng vó chạy tới Lâm gia. Người tới không có ý tốt, đã nóng lòng như vậy nhất định là không phải là vì tới cảm tạ hay thăm bạn. Bọn họ cũng chỉ là muốn đến điều tra hư thực rồi chiêu cáo thiên hạ Lâm gia đã suy bại rồi, rất dễ dàng bị Lâm gia bắt được. Rất có thể sau này trong chốn võ lâm chỉ còn lại Diệu Châu Phùng gia và Cận Châu Tư Đồ gia lực lượng ngang nhau.
Ba vị công tử ngồi ở một bên, bọn họ ngồi ở tiền thính chờ khách. Lâm Thành Trác ôm cánh tay, cầm trong tay là Hoàng kiếm Tiểu Tịch đưa cho nàng. Lâm Đường Hoa vẫn nhẹ nhàng thưởng thức trà xanh như cũ, Lâm Phượng Âm chống tay dưới cằm, mắt khẽ nhắm vô cùng lười biếng nhìn ra cửa.
Cách đó không xa một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy tới, chạy thẳng vào phủ đệ Lâm gia.
“Một hồi không cần phải nói câu gì.” Phùng Tích Viện nhắm mắt nghiêng đầu nghỉ ngơi, khinh thường ra lệnh.
Minh Chung Thư ngồi ở một bên, có chút khiếp đảm có chút hèn mọn, thậm chí còn không bằng một tì nữ cầm bánh ngọt một bên. Hắn là Minh Chung Thư Minh gia một trong bảy đại gia tộc ở Hoa Châu, từ lâu rất mến mộ Phùng Tích Viện. Rốt cuộc tìm được cơ hội ở bữa tiệc cặp kê của nàng, được nàng lựa chọn trở thành trượng phu. Nhưng đây cho tới cùng là bắt đầu may mắn hay là bắt đầu bất hạnh, chính hắn cũng không biết.
Minh Chung Thư gật gật đầu mà nói: “Nương tử, vậy... cũng không cần ta đi nhục nhã bôi nhọ Lâm Thành Trác sao?”
“Làm cho hắn nhục nhã?” Phùng Tích Viện khẽ nhíu mày, chê cười: “Chỉ bằng ngươi? Dựa vào cái gì nhục nhã hắn?”
Minh Chung Thư nhướng mày, nương tử vẫn luôn như vậy kể từ khi vào cửa Phùng gia ở rể. Ở trong phủ địa vị không đáng giá một đồng còn không bằng nha đầu phách lối Thiên Vân bên cạnh Phùng Tích Viện. Ở trước mặt người khác lại phải giả bộ vô cùng ân ái tương kính như tân nhưng trên thực tế từ khi vào phủ hắn và nàng vẫn là phân giường mà ngủ.
Minh Chung Thư không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, ở trong mắt nương tử hắn là người vô dụng như vậy, cho nên cũng không cần nhiều lời chọc giận làm cho nàng không vui.
Phùng Tích Viện mở mắt, lườm một cái trượng phu mềm yếu vô năng, một cỗ thù hận tan lòng nát dạ sục sôi trong lòng. Nếu không phải ban đầu Lâm Thành Trác thoái hôn trước mặt người khác làm nàng mất mặt, nàng như thế nào lại đem hạnh phúc cả đời của chính mình giao trên tay cho tên bại hoại này! Ngay lúc đó những anh hùng hào kiệt đều sợ hãi trêu chọc Lâm gia kết thù, trong ngày thường cũng không dám thổ lộ tình cảm cùng với nàng. Chỉ có Minh Chung Thư này, giống như một kẻ ngu ngốc đứng ra, si ngốc nhìn nàng nói nguyện ý cưới nàng, vì vậy nàng cũng chỉ có thể gả cho hắn. Một trong bảy đại gia tộc ở Hoa Châu Minh gia, Hoa Châu Kiều gia còn sót lại cũng bị nàng mua chuộc trở thành quan hệ ngầm của Phùng gia.
Kết quả này là sai lầm của Lâm Thành Trác! Còn có cái nữ nhân càn rỡ đó! Là cái nữ nhân Lâm Thành Trác liều mạng bảo vệ.
Nàng muốn đem người Lâm gia ra giày vò cho đến chết, khiến cho Lâm Thành Trác biết cái gì là khổ sở tận xương cốt, khiến cho nữ nhân kia vì hành động của chính mình mà trả giá nặng nề!
Tiểu Tịch vẫn ngồi ở phía sau bình phong, nàng là chủ mẫu tự nhiên không thể ngồi ở sảnh đường nghênh đón tiểu bối. Cho nên chỉ có thể để ba vị công tử cùng ngang vai ngang vế đi nghênh đón Phùng Tích Viện và phu quân nàng. Đây đã là tận tình tận nghĩa rồi. Nếu không thì làm theo chủ trương của Tiểu Tịch, khi bọn họ vừa vào cửa thì tiên hạ thủ vi cường cho bọn họ một kích nghiêm trọng!( tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm lợi thế)
Phút chốc xe dừng lại thì cửa Lâm gia cũng mở ra.
Bên trong xe ngựa một cô gái vén rèm lên, xuyên qua cửa sổ nho nhỏ hiện ra dung nhan xinh đẹp. Nàng nhìn bảng hiệu Lâm gia sâu kín cười một tiếng sau đó khinh thường để rèm xuống.
Phu xe xuống xe, đi trước là một tỳ nữ, chính là thường hay cáo mượn oai hùm phách lối- tỳ nữ Thiên Vân. Giờ phút này ánh mắt của nàng ta không còn giống như ngày thường, vậy mà lại khiêm nhường hơn rất nhiều. Ngay sau đó đi xuống một nam tử, xem ra có vẻ văn văn nhược nhược, lúc nhìn người khác thì ánh mắt né tránh, nhưng mà quần áo thì cao quý. Có thể cùng nữ nhân kia ngồi chung một xe, chính là phu quân của nàng Minh Chung Thư.
Thời điểm Minh Chung Thư đi xuống thì đứng ở một bên mỉm cười vươn tay. Sau đó Phùng Tích Viện liền nhìn hắn cùng nhau cười đáp lên tay của hắn rồi xuống xe. Người ở bên ngoài nhìn hai người vợ chồng ân ái ghen chết người khác.
Phùng Tích Viện đã gả làm vợ người khác cho nên tóc búi thành búi vòng trên đỉnh đầu càng thêm lộ vẻ đoan trang. Nàng mặc váy áo màu đỏ chót, hơi có chút ý vị khách lấn lướt chủ. Ngay ở trước mặt hạ nhân của Lâm gia lướt qua không để gì vào trong tầm mắt, rõ ràng là một loại khiêu khích và xem thường.
Nàng cùng Minh Chung Thư sóng vai nhau đi vào trong tiền thính, ba vị công tử không có đứng lên chào đón, Lâm Phượng Âm chỉ là tà nghễ nhìn nàng, quan sát từ trên xuống dưới. Nghe đồn Phùng gia đại tiểu thư sắc nước hương trời, chẳng qua cũng chỉ như thế.
Lâm Đường Hoa cười nhạt nhưng tầm mắt cũng rơi lên người Minh Chung Thư, hai người lễ phép cười một tiếng. Trong lúc Hoa Châu tụ hội hai người thường gặp mặt, dù chưa trò chuyện nhưng nhìn quen mắt. Phùng Tích Viện nhìn thấy một màn này, Minh Chung Thư cũng vừa vặn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt hết sức bất mãn của nàng liền thu lại tầm mắt.
Oanh Oanh có chút khẩn trương, giờ phút này nàng không biết nên lấy dạng tâm trạng gì đi đối diện với Phùng Tích Viện. Nếu chân chính là đại công tử thì lời nói phải hết sức thản nhiên thẳng thắn vô tư chứ? Nhưng nàng đã biết Phùng Tích Viện quái đản tàn nhẫn, khí thế cường đại của nàng ấy khiến cho nàng không dám trực tiếp nhìn thẳng. Lâm Đường Hoa ngồi bên cạnh nàng, đem ly trà trong tay để xuống, lại không cẩn thận để lệch một chút mà rơi xuống đất.
Một tiếng rào rào làm Oanh Oanh từ trong mất hồn tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo như có như không của Lâm Đường Hoa nàng cắn chặt hàm răng ngẩng đầu nhìn thẳng Phùng Tích Viện cười nói: “Tích Viện muội muội, đã lâu không gặp, chúc mừng muội tìm được lang quân như ý.”
Phùng Tích Viện không nghĩ tới Lâm Thành Trác thế nhưng không thèm để ý chút nào như vậy, lại còn há miệng chúc phúc nàng. Chúc phúc sao? Thật là chó má! Buồn cười làm sao, cho dù là hôm nay, đối với hắn là hận ý thấu tận xương cốt cũng không có cách nào hoàn toàn chôn vùi hận ý và tức giận. Nhìn gương mặt quen thuộc mỉm cười trước mặt, nàng không thể dời được tầm nhìn. Minh Chung Thư ở một bên bi thương nhìn ánh mắt hai người nhìn nhau, hắn biết rất rõ ràng trong lòng Phùng Tích Viện chưa từng quên người kia. Hắn chỉ đành phải nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng kìm một chút, lúc này mới làm thức tỉnh Phùng Tích Viện.
Phùng Tích Viện khinh thường cười một tiếng: “Đã lâu không gặp, Phùng gia ta dĩ nhiên là càng ngày càng thịnh vượng, nhưng Lâm gia hình như cũng không còn chói lọi mỹ lệ như xưa đi?”
Lâm Đường Hoa phất tay ra lệnh cho người hầu thu thập cặn trà trên mặt đất sau đó cười nhạt nói: “Cớ gì Phùng tiểu thư nói ra lời ấy đây?”
Thiên Vân tiến lên một bước hừ nhẹ trách mắng: “Chẳng lẽ muốn tiểu thư nhà ta phải đứng nói chuyện sao?”
Lâm Đường Hoa phất tay một cái, bọn hạ nhân dâng trà và trái cây, để cho Phùng Tích Viện và phu quân ngồi ở đối diện.
Lâm Phượng Âm chống cằm nhìn ra cửa, cách đó không xa đi tới một thiếu niên hết nhìn đông tới nhìn tây giống như đang tìm kiếm cái gì.
Phùng Tích Viện cho Thiên Vân một ánh mắt, Thiên Vân đi ra ngoài nói gì đó với thiếuniên kia, thiếu niên liền cười vô cùng sáng lạn nhìn vào trong nhà một cái, tầm nhìn dừng lại lâu nhất trên mặt Lâm Thành Trác. Sau đó xoay người đi theo người làm Phùng gia được an bài đến sương phòng biệt viện. Oanh Oanh xác định mình chưa từng thấy qua thiếu niên này, nói không chừng có lẽ là người quen của của Đại công tử.
Phùng Tích Viện nhấp một miếng trà nói: “Nghe nói Lâm chủ mẫu đã mấy tháng không lộ diện rồi, trong chốn giang hồ phiên bản lời đồn thật sự là nhiều không đếm xuể. Có nói là Lâm chủ mẫu qua đời, có một số lại nóitung tích chủ mẫu không rõ. Mặc dù Lâm gia và Phùng gia đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nói tới cũng là một trụ cột có thể đếm được trên đầu ngón tay trong chốn võ lâm. Nếu như thật sự xảy ra chuyện như tin đồn, phải cân nhắc lại một lần nữa sự an bày tình huống trong chốn võ lâm rồi.”
Lâm Phượng Âm thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa, chợt thở dài một tiếng nhìn về phía Phùng Tích Viện cười nói: “Phùng tiểu thư thật là lo cho nước lo cho dân lo cho võ lâm nha, vốn tưởng rằng đã gả cho người thì sẽ thu liễm rất nhiều, tối thiểu cũng bắt chước người ta học tam tòng tứ đức giúp chồng dạy con. Chẳng lẽ còn mỗi ngày đều giúp Phùng lão gia tử chuẩn bị đánh thiên hạ hay sao?”
Phùng Tích Viện nghe những lời có gai của hắn, rất có ý tứ hàm xúc chụp mũ tạo phản cho Phùng gia, vì vậy mím môi cười mà nói: “Tam công tử nói quá lời. Trong võ lâm nữ tử cũng không giống như những cô gái bình thường trong dân chúng. Chỉ là ta với phu quân cũng chỉ tân hôn mới mấy tháng, mặc dùtrợ giúp cha ta quản lý việc nhà, phu quân cũng không nói hắn. Ngược lại là Tam công tử suốt ngày quần là áo lượt chơi bời trăng hoa không làm việc đàng hoàng. Tỷ tỷ là người từng trải, đành phải lấy thân phận trưởng bối nói vài câu kinh nghiệm. Bao nhiêu con gái đã bị ngươi chà đạp qua, chẳng lẽ ngươi còn phải kéo phi tử hoàng thượng vào trong màn trướng của mình nữa hay sao?” Nàng ta che miệng cười khẽ, lời này lại rất là đại nghịch bất đạo.
Lâm Phượng Âm không buồn không giận, hắn biết rõ nếu dây dưa những lời đại nghịch bất đạo này thì càng nói càng đổi. Nếu đùa giỡn lưu manh hắn sẽ đem Phùng gia tiểu thư nói tới thất điên bát đảo không nghỉ ngơi cũng không sợ. Thế nhưng bây giờ là đang ở Lâm gia, người hầu hai nhà đông đảo nếu như truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại đạo đãi khách của Lâm gia, cho nên hắn nhất định phải ẩn nhẫn.
Lâm Đường Hoa chen vào nói, đánh vỡ câu nói giằng co có gai của hai người: “Không bằng dùng chung bữa cơm trưa đi, mẫu thân đang thay đổi quần áo, một lát sẽ ăn cùng chúng ta.”
Phùng Tích Viện liếc mắt nghi ngờ thần sắc lạnh nhạt của Lâm Đường Hoa, cũng dám để cho Lâm chủ mẫu đi ra gặp khách sao?
“Được, vậy ta đi nghỉ ngơi một lát.”
“Người tới, đưa Phùng tiểu thư và Minh công tử đến sương phòng nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Vì để một lát ăn cơm không đến nỗi ăn như hổ đói, Tiểu Tịch trốn tránh ở trong phòng ăn cơm trước một ít, ăn no rồi thì lúc đó giơ chiếc đũa dùng cái muỗng cũng phù hợp phong phạm chủ mẫu.
Trong phòng chỉ có một mình nàng, chợt truyền đến một tiếng cười nói, có người hỏi: “Có thể cũng cho ta ăn một chút không?”
Tiểu Tịch cả kinh vội vàng dùng khăn tay trên bàn ăn lau lau nước canh trên miệng, cau mày nhìn bốn phía hỏi: “Người nào? Ở đâu?”
“Ta đang ở trên nóc phòng của ngươi.”
Tiểu Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy mảnh ngói trên đỉnh phòng của mình không biết bị người vén lên lúc nào, một đôi mắt tròn vo đang tò mò nhìn nàng.
Tiểu Tịch cố gắng bày ra phong phạm của chủ mẫu, hạ thấp giọng nói: “Tiểu tử nhà ai lại dám ở trên nóc nhà lén lén lút lút, còn không mau ra ngoài!”
Thiếu niên kia cười hắc hắc sau đó đem mảnh ngói lấp kín, chỉ chốc lát sau tự mình mở cửa vào phòng.
Thiếu niên đứng ngoài cửa mặc áo khoác mà xanh lam, dáng người thấp bé chừng tới bả vai. Hắn cười sáng lạn, hai cái răng khểnh lóng lánh dưới ánh mặt trời, nụ cười này có chút quen thuộc. Nhớ tới Lưu Y ở Phùng gia, Tiểu Tịch có chút buồn bã. Nhưng nhìn gương mặt bộ dáng của thiếu niên này không có chút nào giống Lưu Y, vì vậy liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Thiếu niên không nói lời nào trực tiếp ngồi vào bên cạnh nàng, bưng lên nửa chén cơm nàng đang ăn giữa chừng, cầm đũa gắp đồ ăn vừa nhai vừa nói: “Đi cùng Phùng gia.”
“Người Phùng gia?”
Thiếu niên quanh co: “Đoạn đường này cũng không tìm lữ điếm, bất quá cũng thế, ngược lại ta không muốn ở trạm dịch, nhanh nhanh chạy tới Lâm gia chơi mới thích.”
Tiểu Tịch đề cao cảnh giác, tiếp tục dẫn dắt từng bước hỏi: “Các ngươi tới đây làm cái gì? Ngươi có quan hệ gì với Phùng Tích Viện?”
Thiếu niên cũng không trả lời, chỉ là than thở: “Thức ăn ngon thức ăn ngon, sắc hương vị đều đủ, đúng là từ trước tới nay ta chưa từng ăn đấy.”
Trong lúc nhất thời Tiểu Tịch cũng quên mất mục đích của mình, thật sự là bởi vì trên người thiếu nên này không có hơi thở khiến nàng phải sinh ra đề phòng. Vì vậy không khí trở nên ôn hòa, nàng kiêu ngạo nói: “Đây chính là thực đơn trải qua sự sáng tạo của ta, chỉ ở đây có biết không?” Cũng chỉ là chút món ăn gia đình ở hiện đại, giống như gà xé cay vậy.
Thiếu niên ăn hết nửa chén cơm còn lại của nàng, sau đó một người bưng bát một người bưng nồi, đem món canh chua cay uống đến không còn dư thừa một giọt.
“Ngươi là người nào ở Lâm gia?” Thiếu niên cơm nước no nê nằm ở trên bàn hỏi.
“Lâm gia chủ mẫu.” Tiểu Tịch nói.
Thiếu niên nhìn nhìn nàng cười cười hỏi: “Ngươi có tướng công thật sao?”
Tiểu Tịch suy nghĩ một chút, nếu như nói chính bản thân mình thì Lâm Đường Hoa coi như là tướng công chưa qua cửa. Nếu nói là chủ mẫu thì đứa bé cũng lớn như vậy rồi làm sao mà có thể không có tướng công, vì vậy thuận miệng trả lời: “Đương nhiên.”
“Là người như thế nào đây?”
Tiểu Tịch bĩu bĩu môi: “Là một người có thể làm thúc thúc bá bá gia gia của ngươi á!”
Thiếu niên ồ một tiếng đứng lên sửa sang lại quần áo một chút nói: “Ta còn phải đi tìm người.”
“Ừ, vừa đúng lúc ta cũng nên đi ra ngoài.”
Thiếu niên cười sau đó bước chân rời đi, khinh công cũng đạt tới đỉnh cao.
“Cắt, tiểu tử thúi, khinh công giỏi là ngon lắm sao!”
Ngày xuân ánh nắng mặt trời rực rỡ, một ít cây non đã dần dần nảy mầm, màu xanh nhạt kia làm cho tinh thần người ta vui vẻ. Nàng ở ngoài cửa nhìn phương xa hưởng thụ cảnh xuân thì có người hầu tới mời nàng chuẩn bị vào đại sảnh ăn cơm trưa.
Cùng lúc đó, vừa mới đi vào sương phòng Thiên Vân liền phục vụ Phùng Tích Viện cởi xuống áo ngoài màu đỏ, đổi sang một bộ xiêm áo màu vàng thêu đóa hoa mẫu đơn to lớn, đổi một kiểu tóc khác, trên đầu cắm đầy trân châu ngọc bích.
“Tiểu thư ăn mặc như vầy thật quý khí, đoán chừng sẽ hạ thấp Lâm chủ mẫu đi.” Thiên Vân cười nói.
“Chẳng lẽ ta cần phải so đo ăn mặc với một bà lão sao?” Nàng sờ sờ hoa tai làm bằng ngọc trai của mình từ trong gương đồng liếc mắt nhìn Thiên Vân một cái.
Thiên Vân cười nhẹ: “Dĩ nhiên không cần, nhưng mà ít nhất so sánh cách ăn mặc sau này sẽ đem cơ nghiệp Lâm gia cũng hạ thấp đi, Phùng gia tới Lâm gia liền ảm đạm không có ánh sáng rồi.”
Phùng Tích Viện cười một tiếng, sau đó liếc qua Minh Chung Thư đang đọc sách một bên nói: “Ngươi làm sao không có một chút dáng vẻ con nhà võ lâm thế gia, suốt ngày trừ sách chính là sách, ngươi muốn đi thi Trạng nguyên sao?”
Minh Chung Thư quay đầu lại nói: “Trong sách đều có báu vật, trong sách đều có vàng khảm ngọc, trong sách có bình thản điềm tĩnh, trong chốn võ lâm vĩnh viễn không thể nào có.”
“Hừ!” Phùng Tích Viện quát một tiếng: “Vậy mà còn bày ra là một trong bảy đại gia tộc. Thật không biết hai nhà Hoa Châu có phải đều là người tầm thường phế vật hay không. Đã không múa đao lấy kiếm thì thôi lại còn cả ngày giống như thư sinh văn nhược nghiên cứu sách vở.”
Minh Chung Thư khép sách lại nói: “Khi còn bé, phụ thân thường nói con đường giang hồ không dễ đi, từng bước từng tấc cũng giống như giẫm lên băng mỏng. Hắn không muốn ta cũng giống như hắn trầm mê võ học, cả đời dành hết tâm trí nghiên cứu võ công hoang phí như vậy.”
“Hoang phế? A?” Phùng Tích Viện hết sức khinh thường, người này ngay cả làm con cờ của nàng cũng không xứng!
Nàng lại hỏi: “Ngươi và Lâm Đường Hoa biết nhau?”
“Chỉ là nhiều lần nhìn thấy trong các buổi tụ hội thôi, giống như ở Hoa Châu, Minh gia cũng sẽ thường xuyên viếng thăm. Nhưng ta và Nhị công gặp nhiều là ở nghệ phường, văn nhân mặc khách thích tụ tập ở nơi đó. Nhưng một năm qua thì ít khi thấy hắn.” (văn nhân mặc khách: giới trí thức)
Phùng Tích Viện gật đầu: “Không ngờ Lâm gia cũng xuất hiện kẻ khác biệt.”
Minh Chung Thư dừng lại, còn nói: “Võ công Lâm Đường Hoa rất tốt, không giống như ta chỉ biết quyền cước đơn giản giống như làm xiếc ở chợ.” Hắn cười tự giễu một cái sau đó nói: “Ta phải đi thay quần áo rồi, hay là nương tử nghỉ ngơi trước một chút đi.”
Phùng Tích Viện nhấp môi một miếng trà, ừ một tiếng còn nói: “Ta đi tìm Lưu Y.”
Minh Chung Thư cầm y phục đi vào phía sau bình phong, gặp phải Thiên Vân đang đứng trong phòng dọn dẹp đồ trang sức của Phùng Tích Viện.
“Công tử, muốn ta phục vụ thay quần áo sao?”
“Không cần.”
Thiên Vân sớm đã đi tới phía sau bình phong, Minh Chung Thư đang xích lõa thân trên, Thiên Vân cười cười lấy ra y phục nói: “Thiên Vân giúp công tử thay quần áo thôi.” Sau đó mở quần áo ra, Minh Chung Thư xoay người, chờ tới cũng không phải là quần áo phủ lên người mà là một đôi tay đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng của hắn.
“Thiên Vân.....”
Thiên Vân ưm một tiếng chợt ôm lấy lưng của hắn: “Công tử, Thiên Vân thích người.”
Minh Chung Thư sững sờ, nhưng làm thế nào cũng cạy không ra tay Thiên Vân đang ôm chặt.
“Thiên Vân ngươi buông ra.....”
“Công tử đừng cự tuyệt Thiên Vân, Thiên Vân không cầu cái gì, chỉ muốn phục vụ công tử thật tốt.”
Tay Thiên Vân không an phận dời lên trên, tinh tế vuốt ve làn da Minh Chung Thư, đảo quanh ở trước ngực của hắn, thân thể ở trên lưng của hắn cọ tới cọ lui, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ. Thân thể Minh Chung Thư cứng đờ, hắn chưa từng cùng cô gái nào xảy ra da thịt thân thiết qua, nhưng vô cớ bị khêu khích như thế này làm dấy lên dục hỏa kiềm nén đã lâu.
“Công tử...” Thiên Vân hờn dỗi, bàn tay linh động đã cởi ra thắt lưng của hắn hướng về phía bên trong từ từ dò xét đi xuống.
“Hí .....” Một tiếng rên rỉ, Minh Chung Thư cảm giác đôi tay vuốt ve kia làm cho toàn thân của hắn dấy lên một ngọn lửa, không cách nào kiềm chế được đáy lòng sôi trào.
Thiên Vân thành thục xoa nắn bộ vị của hắn, dùng đầu lưỡi liếm láp sống lưng của hắn, thân thể mềm mại chầm chậm cọ xát bộ vị của hắn.
Minh Chung Thư xoay người, trong mắt dâng lên ngọn lửa.
Thiên Vân bắt đầu tự cởi y phục của mình, Minh Chung Thư sững sờ tại chỗ, vậy mà quên mất phải ngăn cản. Khi đường cong lung linh của cô gái bày ra ở trước mắt hắn không còn sót lại gì, hắn chỉ còn dư lại dục vọng không còn cách nào kiềm chế được.
Bầu ngực Thiên Vân đầy đặn, eo mềm mảnh khảnh, hai chân thon dài, còn có vườn hoa bí mật kia, đang làm ra hấp dẫn lớn nhất, mê hoặc nam nhân suy nghĩ bằng nửa thân dưới vươn tay tới gần mình, cầm lấy tay của hắn đặt lên ngực của mình.
“Công tử, muốn ta...” Ánh mắt Thiên Vân tràn đầy lửa dục không ngừng phát ra sóng mị hoặc quyến rũ hắn.
Lòng bàn tay của hắn bắt đầu nóng lên, bắt đầu chà xát đầu nhũ mềm mại của nàng ta, mới bắt đầu là dẫn dắt về sau là không ngừng lại được rung động và cảm giác. Bị đè nén quá lâu, cả ngày nhìn Phùng Tích Viện ở trước mắt hắn, không thể cùng giường chung gối không cách nào thỏa mãn nhu cầu cơ bản của người làm chồng. Hắn đã tích lũy quá nhiều đè nén và dục vọng, hôm nay rốt cuộc phát triển mạnh mẽ bộc phát.
Hắn chợt cúi đầu, giống như một đứa bé mà ngậm cắn ngực nàng ta, cảm giác cô gái cọ xát thân thể của hắn, hắn không cách nào khắc chế, hạ thân rất nhanh đã có phản ứng.
Theo hướng dẫn của Thiên Vân, hắn chống đỡ cái đó vào cửa động ẩm ướt, máy móc tiến vào nơi ấm áp vuốt ve, thở hổn hển chảy mồ hôi, cá nước dây dưa cùng một chỗ.
Thiên Vân nhìn đến bóng dáng mê mang của bản thân mình ở trong mắt của hắn bỗng chợt cười một tiếng, tiếp tục khêu gợi hướng dẫn cho hắn công việc của hắn, liếm láp vành tai của hắn. Hai người đứng chống đỡ tường, lấy một tư thế tràn đầy kích thích trong không gian yên tĩnh mà tạo ra âm thanh phóng đãng dâm mĩ.
Phùng Tích Viện, tiểu thư..... Ngươi gia tăng thống khổ trên người của ta, ta sẽ từng chút một trả lại cho ngươi. Ngươi cho rằng phu quân của ngươi chân thành với ngươi tới cỡ nào? Nhưng mà hắn vẫn là đàn ông, chỉ là nam nhân suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Mà nữ nhân đứng ngoài cửa an tĩnh nghe đối thoại bên trong nhà, trên mặt là nụ cười tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.
“Ta phục vụ công tử thay quần áo.” “Công tử, Thiên Vân thích ngươi.” “Công tử, muốn ta.” Bao gồm mỗi một câu nũng nịu dâm đãng, mặc dù hai người kia đã đè nén âm thanh, nàng vẫn có thể tưởng tượng cảnh tượng ghê tởm hai người không mảnh vải che thân làm chuyện đó.
Thiên Vân, muốn đấu với ta, ngươi vẫn còn rất non, ngươi đã muốn xuống địa ngục như vậy thì để cho ta tới giúp ngươi một tay thôi.