Diễm Phu Nhân

Chương 17: Thiên bách mỵ khiếp người




“Ta nói ngươi quá lỗ mãng, như thế nào vẫn không thay đổi đây?” Là thanh âm của nữ tử kia từ cửa động truyền đến, Lâm Triêu Hi nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng núp sau cây cỏ, loáng thoáng nhìn không rõ lắm, bất quá không nghĩ tới nàng đã đi mà giờ lại quay lại, chẳng lẽ cũng là muốn tra khảo mình? Song dường như nàng và Lâm Tông lại không hòa thuận.

Lâm Tông hừ lạnh một tiếng nói, “Người vô dụng, lưu lại nàng làm gì.”

Nữ tử liên tục cười nói, “Ai nói nàng vô dụng? Mặc kệ thân phận chân thật của nàng, thân phận hiện giờ cũng đủ để ở trong chốn giang hồ hô phong hoán vũ, huống chi. . . . .” Nàng dừng một chút nói, “Ngay cả Lâm gia tam công tử cũng thừa nhận địa vị của nàng, ở trong võ lâm càng có tiếng tăm hơn.”

Nữ tử kia mặc dù cố ý đè thấp giọng của mình, nhưng tiếng cười lại bán đứng độ tuổi thật sự của nàng, bất quá cũng giống nàng, xấp xỉ giữa hai mươi và ba mươi.

Lâm Tông nhanh chóng điểm huyệt đạo cầm máu nói, “Ngươi muốn như thế nào?”

Nữ tử suy nghĩ nói, “Ta và ngươi còn có chuyện phải làm, nơi này giao cho Ngân Túc đi, hắn rất thích đùa giỡn nữ tử, nhất dịnh để cho nàng thoải mái.”

Lâm Tông nhìn nàng một cái, Lâm Triêu Hi nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nữ tử kia, đột nhiên cảm thấy Ngân Túc trong miệng bọn họ càng thêm đáng sợ, chẳng lẽ muốn đem nàng tiền dâm hậu sát tái gian tái sát?

Lâm Tông không nói hai lời, đem kiếm đầy máu cắm vào vỏ rồi xoay người rời đi, Lâm Triêu Hi vội vàng hô to, “Thay vì bị các ngươi hành hạ, thà một kiếm giết ta còn hơn! Cho một nhát thống khoái đi!”

Lâm Tông quay đầu lại nhìn nàng, nói, “Ta không thể giết ngươi, tự nhiên sẽ có người giết ngươi. Cũng muốn xem ngươi lúc nào mới chịu nói.”

Lâm Tông cùng nữ tử kia song song rời đi, trong sơn động lại khôi phục tĩnh mịch, nàng đánh giá chung quanh một chút, nơi này quả nhiên là sơn động ẩm ướt, một bên có thác ao nhỏ, giọt nước từ trên vách núi chảy xuống quanh năm suốt tháng mà lắng đọng thành.

Thật con mẹ nó khát a. . . . . .Lâm Triêu Hi quỳ trên mặt đất, di chuyển đầu gối cọ qua, nàng cúi thân xuống, miệng còn chưa chạm đến nước, một đầu tóc trắng lại bị thấm ướt.

Ngân Hoa đan gặp nước sẽ mất đi hiệu lực, vào lúc này đầu tóc bạc trắng của nàng chợt biến thành đen, dần dần, tóc đen như thác nước trải ra.

Có người nhẹ nhàng vươn tay nâng sợi tóc đen nhánh của nàng, Lâm Triêu Hi cả kinh quay đầu lại, liền sa vào một đôi mắt đen thẳm, trong con ngươi không có nửa điểm ánh sáng, hết sức mờ mịt, không có một chút sức sống giống như dùng mực vẽ ra. Nhưng nam tử kia dáng dấp hết sức tuấn tú, bất quá sắc mặt và môi đều trắng bệch, ngay cả tóc cũng là màu bạc chói mắt.

Hắn dùng ngón tay nâng tóc nàng, sau đó chậm rãi đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, ngón tay thon dài tái nhợt làm cho nàng nhớ tới đôi tay tinh xảo đẹp đẽ của Lâm Đường Hoa. Nam tử ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, như cũ không hề có nửa điểm thần sắc.

“Tóc của ngươi rất đẹp.” Người nọ từng chữ từng chữ nói, thanh âm lạnh lẽo như băng, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Lâm Triêu Hi sững sờ nhìn hắn, chẳng lẽ đây chính là Ngân Túc?

Ngân Túc buông tóc nàng ra, sau đó đưa tay trong nước khiêu một cái, ngón tay thon dài dính nước, càng thêm trong suốt. Sau đó hắn đè nàng xuống đất, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng.

Lâm Triêu Hi nhìn nam tử vừa ôn nhu lại vừa lạnh như băng trước mắt, động tác của hắn cực độ dịu dàng, lại đủ có thể khiến người ta mất hết sức sống.

Sau một lúc lâu, mặt nạ da người trên mặt nàng tự động bong ra, một khắc kia rơi trên mặt đất nàng mới biết, Ngân Túc dính ướt tay là vì muốn thấy rõ dung nhan của nàng.

Tuy là lạnh như băng nhưng nam tử kia cũng không khỏi không kinh ngạc, dưới mặt nạ da người kia có thể cất giấu khuôn mặt xinh đẹp đến mức nào. Mặc dù không son phấn, lông mi dày hoàn mỹ như vẽ, con ngươi màu nâu như hồ nước sóng thu dập dờn, môi nhỏ phấn nộn nhẹ mân, giống như sắc hoa đào tháng ba, lông mày không đậm không nhạt như vẽ. Một đầu tóc đen phân tán, xung quanh vương vấn hương thơm tinh khiết, một vài sợi tóc ướt dính trên người, mềm mượt xinh đẹp như áng mây tím, lại thánh khiết như hồ bích ngọc. Hai loại khí chất yêu mị cùng thanh thuần không hợp nhau lại tập trung vào một người, dung hợp mà lại hoàn mỹ.

Lâm Triêu Hi cũng không che dấu nữa, thở dài nói, “Bọn họ gọi ngươi tới là muốn giết ta, ngươi động thủ đi.”

Ngâm Túc chậm rãi đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc nói, “Ăn hết.”

Lâm Triêu Hi nhìn mình một chút, hiện tại thân phận mình là tù binh, không thể làm trái lời, vì vậy nàng mở miệng ngậm viên thuốc kia sau đó nuốt xuống.

“Thuốc này tác dụng thế nào, nếu là đau đớn hành hạ phổi phế mới có thể chết thì không bằng ngươi một đao giết ta, ta sợ đau.” Lâm Triêu Hi cau mày nói.

Ngân Túc cũng không nói chuyện, thế nhưng cởi trói cho nàng, sau đó ôn nhu dính ướt khiến da trên người nàng cũng rời đi, khiến nàng hoàn toàn ở diện mạo thật của mình.

Nàng nắm cổ tay sưng đỏ của mình, thử đứng dậy, thấy Ngân Túc không để ý tới nàng, nàng thầm nghĩ mình có thể hay không nhân cơ hội chạy trốn? Vì vậy nàng cẩn thận hướng cửa động đi từ từ, Ngân Túc như cũ không làm gì, chẳng qua là nhìn nàng, giống như một pho tượng nhìn nàng, ánh mắt cô đơn trống rỗng.

“Không nên trốn, nếu không ngươi sẽ sống không bằng chết.” Hắn chợt nói.

Lâm Triêu Hi cắn răng một cái, không quan tâm hắn nhanh chân bỏ chạy, nhưng mới vừa chạy đến cửa động chân liền mềm nhũn, sau đó ngã nhào.

Theo đó nàng khẽ run rẩy, tựa hồ có cái gì hút đi toàn bộ sức lực của nàng, toàn thân nàng bắt đầu tỏa ra một loại nhiệt độ, từ từ ấm lên khiến nàng khó chịu.

“Ngươi cho ta ăn thuốc gì?” Lâm Triêu Hi khó khăn nói được nửa câu, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ ảo, mê hoặc lòng nàng, mà dung nhan nam tử tuấn mỹ lạnh như băng từ từ phóng đại, từ từ đến gần, hắn khẽ mở miệng nói, “Thiên bách mỵ”

Lâm Triêu Hi bắt đầu run rẩy, không tự chủ run rẩy. Lúc ngón tay nam tử lạnh như băng kia dính vào gò má nóng bỏng của nàng nàng mới hiểu phục vụ cùng đùa giỡn trong lời của nữ tử thần bí cùng công dụng của viên thuốc vừa rồi. Hiện tại nàng dục hỏa đốt người ngọ nguậy trên đất, muốn áp xuống đất để hạ nhiệt, nhưng nàng lại cảm giác mặt đất cũng biến thành một tấm đệm ấm áp, phía trên là ngọn lửa bốc cháy, dường như muốn để cho nàng tro tiêu khói diệt không lưu dấu vết.

“Ta nói rồi, không nên trốn.” Ngân Túc cúi người, lè lưỡi liếm vành tai nàng, nàng chấn động toàn thân, tê dại từ trong ra ngoài, dường như có hàng nghìn hàng vạn con kiến bò trên người nàng, có hàng nghìn hàng vạn côn trùng ngọ nguậy trên người nàng, nàng cắn răng, cảm giác không thể làm được gì, cảm giác như biến thành bông vải.

Ngân Túc bưng mặt của nàng, sau đó nhắm mắt hôn lên, từ mắt đến sống mũi, từ xương gò má đến môi phấn nộn, từng cái hôn lên, từng nụ hôn vẫn lạnh như băng, lại làm cho nàng giờ phút này cả người nóng rực vô cùng thoải mái, khi cánh môi chạm nhau, nàng không nhịn được “ưm” một tiếng. Ngân Túc cũng giống như bị tiếng “ưm” này làm kích động, sau một khắc, hắn dùng răng cắn cổ áo nàng, áo quần rách nát, xuân quang trước ngực chợt lộ, bên trong nàng chỉ mặc áo mỏng, áo lót thật mỏng sát người, khiến cho thân hình thiếu nữ hoàn mỹ hiện ra. Hắn nhẹ nhàng xé rách áo lót của nàng, một trận gió nhẹ, nàng cảm giác làn gió êm ái lướt qua da thịt, thấm mát làm cho nàng nhất thời tỉnh táo.

“Ách. . . . .Chờ. . . . . .Đợi chút. . . . . .” Lâm Triêu Hi cắn môi, liều mạng nắm tay, cố gắng dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay để đau buốt nhắc nhở mức.

Thiếu niên tuấn tú trước mắt giống như bánh bao mỹ vị, nàng giống như đói bụng mấy ngày hận không thể cắn nuốt hắn, nhưng là. . . . . .Nhưng là. . . . . .Trí nhớ kiếp trước của mình một nửa điểm tiết mục giường chiếu cũng không có, chẳng lẽ mình còn là một xử nữ? Nàng suy nghĩ vậy liền bắt đầu mâu thuẫn rối rắm, rốt cuộc là muốn hay không muốn đây? Rốt cuộc là thuận theo hay cự tuyệt đây?

Cảm giác khó chịu như trong người có một con rồng lửa thượng thoan hạ khiêu [1], nàng cắn răng nhắm mắt lại, dưa hái xanh không ngọt, không bằng hảo hảo hưởng thụ!

[1] Trên dưới nhảy loạn.

Ngân Túc cũng không dừng lại, ngược lại bắt đầu đùa nghịch thân thể của nàng, hắn há mồm ngậm hai núm vú hồng phấn như anh đào, hai tay bắt đầu ở tất cả các địa phương nóng như lửa du tẩu, cỗ thân thể ở dưới kia linh hoạt như rắn không tự chủ áp sát vào thân thể lạnh như băng của hắn tìm kiếm an ủi, hai tay xoa sống lưng hắn, hai chân áp trên thân hắn, bộ dáng chờ đợi “Xin quân tiến vào”.

Tuy là hắn tâm địa sắt đá cũng có chút do dự, đây là lần đầu tiên có người chờ đợi hắn trừng phạt. . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.