Diễm Cốt - Phong Nguyệt Sát Ngã

Chương 6




Buổi tối hôm đó ta nói: "Đêm nay ta không cần ngươi canh chừng."

Trước đó khi ở Thẩm gia, ta ngủ gian trong, Thẩm Hoài sẽ canh giữ ở gian ngoài.

Ban đêm ta gặp ác mộng, nàng sẽ đến đánh thức ta, cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh cho ta.

Thẩm Hoài không nói gì, hơi cúi đầu, không nhìn rõ ánh mắt.

Tối hôm đó ta lại gặp ác mộng.

Trước mặt là là lửa cháy ngập trời, tro tàn màu đen dày đặc bay trong đống đổ nát.

Ta bị cột vào cọc gỗ, Man di từ bốn phương tám hướng cười gằn đi đến.

Ta kêu khóc muốn mẫu thân cứu ta, quay đầu lại thấy máu tươi chảy đầy đất.

Gò má nàng trắng bệch.

Ta thét lên mở mắt.

Đêm vô cùng lạnh, vô cùng tối, cực kỳ tĩnh lặng.

Ta lại như quay lại cung Tê Hà tối tăm không ánh mặt trời.

Ta co ro rúc vào góc phòng, ôm chăn khóc lớn.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa rất kìm nén, giọng nói kiềm chế lo lắng của Thẩm Hoài vang lên: "Công chúa, người có ổn không?"

Cứ như là người sắp chết chìm tìm được gỗ nổi, ta không kịp xỏ cả giày, đi chân trần ra mở cửa.

Thẩm Hoài cầm một chiếc đèn đứng ở cửa, cúi đầu nhìn rõ mặt ta, ngẩn người.

Cánh tay hắn giật giật, sau đó lại buông xuống.

Ta biết, hắn muốn ôm ta.

Nhưng mà hắn sợ ta đẩy hắn ra.

Nước mắt của ta bỗng không ngừng được, ta dang hai tay ôm chặt lấy hắn.

Đèn của hắn rơi xuống đất, sau đó hắn ôm ta, cứ như ôm trân bảo đã mất đi.

Đêm vô cùng lạnh, vô cùng tối, vô cùng yên tĩnh.

Nhưng mà ngực của hắn lại vô cùng ấm áp, vô cùng yên lòng.

A Hoài tốt như vậy, chàng tốt như vậy.

"Ta mơ thấy mẫu phi, mơ thấy bà chết trước mặt ta." Ta nghẹn ngào: "Những man di như dã thú muốn nhào đến cắn xé ta, phụ hoàng trói chặt không cho ta chạy. A Hoài, ta rất sợ."

Chàng xoa lưng cho ta.

Ta khóc đến không thở nổi.

Gió đêm thật lạnh, thổi những sợ tóc của ta.

Thẩm Hoài nhẹ nói: "Công chúa, mạo phạm."

Ta chưa hiểu, hắn bỗng ôm ngang ta.

Đầu gối ta bị nhấc lên, vô thức đưa tay vòng lấy cổ hắn.

Thẩm Hoài cẩn thận đặt ta lên giường, kéo chăn đắp lại cho ta.

Như là nhiều thêm một giây sẽ cảm thấy vượt khuôn phép.

Vào giây phút chàng rời đi kia, ta kéo tay chàng lại.

Siết thật chặt ống tay áo chàng, rất sợ sau đó chàng lại muốn đi.

Chàng dừng lại.

Ta nghe thấy chàng thở dài.

"Công chúa, ta là nam, người không sợ sao?"

Ta không sợ sao?

Rõ ràng ta chán ghét nam nhân như vậy.

Chán hét hơi thở hỗn loạn của họ, chán ghét gương mặt dầu mỡ của họ, chán ghét dáng vẻ tự cho là đúng của họ.

Nhưng mà hắn là A Hoài mà.

Là A Hoài ôn nhu lễ độ, là A Hoài kiên nhẫn thương xót ta, là A Hoài kiên định nói cho ta biết nữ nhân vô tội.

Ta lại bắt đầu rơi nước mắt.

"A Hoài, chàng là nam, nhưng chàng không giống họ."

Chàng thở dài, sau đó xoay người, dùng sức ôm lấy ta.

Đêm nay rất dài, hai chúng ta kề vai ngồi dưới mái hè.

Ngân hà mênh mông, côn trùng kêu nhẹ nhàng.

Ta nghe chàng kể chuyện, kể chuyện khi chàng còn bé.

Chàng nói nhà chàng có truyền thống mỗi năm có một tháng chữa bệnh miễn phí.

Chàng theo tổ phụ đi xuôi nam hành y, đi đến những thôn phần lớn là những gia đình nghèo khó, nông dân có bệnh nặng cũng không dám chữa, rất sợ sẽ kéo theo cả nhà già trẻ suy sụp.

Tổ phụ của chàng thiện tâm, mang theo dược liệu trân quý tặng hết.

Ngày về, bọn họ thu dọn hành lý sắp đi.

Chân trời vừa ló, bọn họ đẩy cửa ra, ở cửa có một đám người đông nghịt đứng chờ, đều là những người mà tổ phụ của Thẩm Hoài đã chữa bệnh cho.

Có người vẫn chưa thể đi được, tựa trên vai người nhà nói dù thế nào cũng phải tiễn Thẩm đại phu một đoạn đường.

Thẩm Hoài cúi đầu nhìn ta, nhẹ nói: "Người thân vẫn nói hành y tế thế, nhưng bắt đầu từ lúc đó ta mới chính thức hiểu như thế nào là hành y tế thế."

Ta cũng nhìn chàng.

Chàng nói: "Công chúa, lần đầu ta nhìn thấy người, đã cảm thấy người bệnh rất nặng, không phải là cơ thể ốm đau, mà là tâm bệnh."

Sao nhỏ lấp lánh, ngọn cây lay động.

Bóng của hai chúng ta được ánh trăng soi rất dài.

Ta cười rưng rưng: "A Hoài, ta không cần chàng thương hại."

Chàng cầm tay ta, đan xen mười ngón tay với nhau: "Công chúa, ta không thương hại người, ta yêu quý người."

Giọng nói chàng trịnh trọng, rất trân trọng: "Công chúa, xin thứ cho ta vượt quyền - lòng ta có người."

Ta bỗng ngẩng đầu.

Thấy trong đôi mắt sáng như suối trong của chàng, có một ta nho nhỏ.

Ta ở Dư Hàng qua một mùa thu, lại qua một mùa đông.

Mười lăm tháng giêng rất nhanh đã đến, Triều Tinh từ Kinh Thành xuôi nam tới tìm ta.

Mang theo ý chỉ của thái hậu.

Triều Tinh nói, tết nguyên tiêu lần này, thái hậu muốn đưa Cửu công chúa cùng lên tường thành, cùng vạn dân ngắm hoa đèn.

Hoàng gia có truyền thống cùng bách tính mừng tết nguyên tiêu, nhưng trước đây ta chưa bao giờ đi lên tường thành.

Không có lý do gì khác, phụ hoàng không cho ta cơ hội lộ mặt.

Cửu công chúa được tiên đoán, càng không có người biết đến, thế lực càng đơn bạc, hắn lại càng yên lòng.

Nhưng mà vì sao thái hậu lại phải thái độ khác thường nhúng tay vào chuyện của ta và phụ hoàng, lại làm việc trái với ý của phụ hoàng như vậy?

Ta suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt điềm nhiên thăm dò Triều Tinh: "Mấy ngày ta không có ở đó, trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"

Triều Tinh bình tĩnh nói: "Bệ hạ chuyên sủng kỹ nữ, lại dùng người không khách quan, thái hậu rất không vui."

Ta vậy mà lại nở nụ cười.

Nói thế nào đây, tuy phụ hoàng ta là hoàng đế khai quốc, nhưng người chân chính đánh hạ giang sơn lại không phải hắn, mà là phụ thân của hắn, cũng chính là trượng phu (chồng) của thái hậu.

Đáng tiếc tổ phụ (ông nội) ta phúc bạc, sau khi san bằng tiền triều không bao lâu đã bệnh tim qua đời, dành cả cơ nghiệp cho con của thiếp thất duy nhất, cũng chính là phụ hoàng ta.

Quan hệ giữa con của thiếp thất và đích mẫu trước nay rất khó nói rõ.

Mặc dù hai người họ không phải là thân mẫu tử (mẹ con ruột), nhưng trước giờ vẫn trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng.

Nhà mẹ đẻ của thái hậu thế lực hớn, phụ hoàng ngồi trên long ỷ, bọn họ kiêng kỵ lẫn nhau, duy trì cân bằng vi diệu.

Thái hậu bắt đầu giúp ta, không phải vì đã thất vọng về phụ hoàng, lo lắng cho giang sơn mà trượng phu mình để lại?

Ta nhìn Triều Tinh, nàng rũ mắt, tránh tầm mắt của ta.

Nàng vẫn luôn nhạy bén, luôn đến điểm thì dừng.

Ta không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Ta biết rồi."

Hôm nay mười bốn tháng giêng, ta quay lại cung Tê Hà.

Trong cung đổi rất nhiều người, Triều Tinh nói: "Thái hậu nói hơn nửa cung nhân trong cung Tê Hà hầu hạ không đắc lực, khiến Cửu công chúa bị bệnh. Nô tỳ mới đổi những cung nhân gia đình thanh bạch, là người trung thành đến hầu hạ người, hy vọng công chúa sớm ngày khỏi bệnh."

Ta bèn cười: "Vậy thì ta càng phải đích thân đến nói cảm ơn hoàng tổ mẫu rồi."

Thái hậu vẫn trước sau thong dong an hòa như trước.

Lúc ta đến, bà đang đùa vẹt.

Vẹt lông vàng xanh vậy mà lại biết gọi ta, ầm ĩ hét Cửu công chúa.

Ta hành lễ, thái hậu nhìn ta, vẻ mặt hiền lành: "Tiểu Cửu béo lên một chút, sắc mặt cũng đã tốt hơn."

Ta nói: "Rời xa phụ hoàng và thái tử ca ca, ai cũng sẽ càng trở nên tốt hơn một chút."

Bà không bác bỏ ta như trước, chỉ híp mắt nhìn ta, như muốn nhìn rõ ta hơn một chút.

Một lúc lâu, bà hỏi: "Con biết tại sao ta muốn đưa con đi dưỡng bệnh, tại sao muốn dẫn con đến hội đèn lồng không?"

Ta nhẹ giọng đáp: "Bởi vì giang sơn cần thánh chủ là một minh quân."

Bà chậm rãi khép nắp trà, nhìn về phía ta: "Nhưng con chưa chắc đã phải, không phải sao?"

Ta siết chặt xương bàn tay, ngẩng đầu nhìn bà, gằn từng chữ: "Tiểu Cửu không phụ mẫu, có thể để tổ mẫu sai sử, con lại gánh vác tiên đoán, có ưu thế thiên mệnh. Ngày nào đó nếu người muốn thay trời đổi đất, càng có thể khiến vạn dân thần phục.

Thái hậu nhắm mắt lại, nở nụ cười nói: "Tiểu Cửu, con là đứa bé thông minh. Ta thích con thông minh. Vậy thì, con không ngại đoán thử một chút, tại sao ta phải thay trời đổi đất?"

Ta cắn môi, đáp: "Tiểu cửu không biết, cũng mong tổ mẫu khai sáng."

Bà đưa tay đùa vẹt, giọng nói nhàn nhạt: "Giang sơn mà trượng phu ta tắm máu đánh hạ, không thể bị tiện chủng của tiện tỳ hủy diệt. Ta muốn thiên hạ này mãi mãi họ Giang, còn ai ngồi, cũng không quan trọng."

Ta lập tức hiểu bài trong tay bà không chỉ có mỗi ta.

Tuy ta có ưu thế không có chỗ nương tựa và tiên đoán, nhưng hôm nay ta cũng không thể trị quốc, muốn để bà chọn trúng bảo vệ ta, ta phải tiến thêm một bước mới được.

Ta đập đầu bình bịch, trán xưng đỏ.

Bà xoay người nhìn ta: "Con làm gì vậy?"

Cũng không ngăn cản ta.

Ta cười nhìn bà: "Tổ mẫu, xin cho Tiểu Cửu một cơ hội. Cho con thời gian nửa năm, người xem giang sơn này hợp cho ai ngồi."

Bà yên lặng nhìn ta, một lát, lại nói: "Con biết không? Thuở thiếu thời, đôi mắt của tổ phụ con cũng màu hổ phách."

Ta sửng sốt.

Bà nói: "Tiểu cửu, con có chút giống hắn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.