Diễm Cốt - Phong Nguyệt Sát Ngã

Chương 5




Lúc cả thành đều là hương hoa quế, Minh Giám đại sư từ Kinh thành đến Dư Hàng, tới truyền pháp.

Tiếng chuông và khánh âm trầm du dương vang vọng, ta và Thẩm Hoài quỳ trên bồ đoàn yên lặng lắng nghe.

Sau khi giảng kinh xong, mọi người giải tán, Minh Giám đại sư chỉ để ta lại.

Cửa sổ nhỏ mở một cánh đón lấy ánh sáng buổi sớm.

Lư lương khói bay lượn lờ, ta và đại sư ngồi đối diện nhau.

Đại sự không buồn không vui nhìn ta, lại như nhìn xuyên qua ta thấy một người khác.

Một lúc lâu, ông lấy từ trong ống tay áo ra một lá thư đưa cho ta: "Ninh phi nương nương từng để lại cho công chúa một lá thư, nhờ lão nạp chuyển giúp."

Đầu của ta ong một tiếng, chần chừ nhìn ông.

Mà ông không nhìn ta, đặt thư xuống, xoay người ra cửa.

Phòng nhỉ yên tĩnh chỉ còn một mình ta.

Ta mở thư ra, tham lam đọc từng chữ.

Ta cho là ta đã buông xuống, ánh trăng Giang Nam, sóng sạch Dư Hàng, gồm của sự che chở của A Hoài và người nhà của nàng cũng khiến ta hoảng hốt có ảo giác là ta đã trở thành nữ nhi bình thường bên Tây Hồ, có phụ mẫu quan tâm yêu thương, có tỷ muội thân thiết.

Nhưng mà không có.

Không có gì cả.

Lá thư này như một cái búa tạ, mạnh mẽ xóa đi cảnh thái bình giả dối của ta.

Trong thư mẫu thân ta nói, thật xin lỗi Sơ Nguyệt, mẫu phi không chịu được nữa, đi trước một bước vậy. Mẫu phi nhu nhược, làm tấm gương xấu cho con, nhưng trong lòng mẫu phi hy vọng con có thể phá bỏ xiềng xích, thử bước ra sống cuộc đời hoàn toàn khác mẫu phi.

Bà nói, Sơ Nguyệt, chuyện mẫu phi hối hận nhất chính là bỏ lỡ người thật lòng. Nếu như có một ngày con gặp phu quân như ý, không cần phải sợ lễ giáo người đời, không cần lo lắng lời bàn tán, con cần cầm tay hắn, dù thế nào cũng đừng buông ra.

Bà nói, Sơ Nguyệt, sống thật tốt.

Ta siết chặt bức thư, nước mắt rơi xuống từng giọt một nhòe đi vết mực.

Cứ như là vết sẹo lần nữa bị vạch ra, ta bị ép nhìn lại vết thương máu thịt be bét.

Mây đen thật lâu không tan đi ở hoàng thành, cách muôn ngàn sông núi lại bao phủ lấy ta.

Đừng khóc, Giang Sơ Nguyệt.

Đây là cuộc đời của ngươi, dù có vui thích ngắn ngủi nhưng mà vẫn phải đối mặt với cuộc đời.

Chẳng biết Minh Giám đại sư đã về từ lúc nào, ngồi ở đối diện ta.

Ông không nói gì, cũng không nói đúng sai, chỉ chậm rãi nói: "Công chúa, người muốn trốn hay là muốn đấu tranh, lão nạp e rằng cần có trợ lực."

Ta yên lặng nhìn ông: "Đại sư đã thoát khỏi hồng trần, ta không thể hồi báo."

Ông nhẹ nhàng cười, lắc đầu: "Duyên trần của lão nạp chưa dứt, còn một việc nhân quả ứng với công chúa, giải quyết xong chuyện này cũng sẽ cắt đứt duyên trần."

Sau đó ta trầm mặc rất lâu.

Minh Giám đại sư cho là ta muốn chạy trốn, bật cười lớn.

"Công chúa, lão nạp có thể cho người đến biên thùy Tây Nam, cũng không ai có thể tìm được người."

Ta hỏi mình, Giang Sơ Nguyệt, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?

Ngươi thật sự muốn chạy trốn, sống cuộc sống an nhàn của ngươi sao?

Đã trải qua nhiều năm sống đau khổ như vậy, kéo theo một mạng của mẫu thân, cứ như vậy quên đi sao?

Ta cười: "Tiên đoán không phải đã nói sao, vào năm hoàng đế tại vị thứ mười sáu, hoàng nữ nhân đoạt quyền. Vì tiên đoán mờ mịt này mà phụ hoàng và những hoàng huynh dằn vặt ta. Nếu như ta âm thầm lặng lẽ bỏ trốn, chẳng phải... uổng công sự dày vò của họ?"

Ta gấp thư xong, bình tĩnh cười với đại sư mặt mũi hiền lành.

"Ta muốn mời đại sư giúp đỡ, nhục nhã ngày xưa, ta muốn trả lại trăm nghìn lần."

Ta đẩy cửa ra, Thẩm Hoài đứng ở cửa chờ ta.

Nàng mặc áo trắng, tóc đen nhánh búi lên, cũng không đeo trang sức châu ngọc, lại xinh đẹp thanh nhã như một cây trúc.

Nàng nhìn thấy rõ vành mắt đỏ của ta, nhưng không hỏi gì cả, chỉ cầm tay ta, giọng nói nhẹ nhàng: "Về nhà ăn cơm thôi? Hôm nay có cá lư chưng."

Thức ăn bình thường, nói chuyện bình thường.

Ở bên cạnh nàng ta rất dễ cảm thấy mỉnh là một cô gái nhỏ bình thường.

Bên cạnh có người mình yêu, trong nhà có phụ mẫu chờ.

Nhưng mà, nhưng mà.

Vận mệnh của ta lởm chởm như vậy, có nhiều tình cảm dịu dàng hơn nữa cũng không thể ngăn cả được vận mệnh khiến cả người ta đầy vết thương.

Một đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo có thể sẽ chịu đựng được thêm một ngày khổ.

Chỉ khi nào từng hưởng đường ngọt thì mới không chịu nổi một chút khổ nào.

Thẩm Hoài, Thẩm Hoài.

Nếu như chưa từng gặp nàng, chưa từng thích nàng, có phải là khi cần đưa ra quyết định, ta sẽ tàn ác cay nghiệt hơn một chút?

Nước mắt cứ như sương mù lại giăng khắp nơi.

Ta không nói gì, Thẩm Hoài ôm lấy ta, xoa xoa đỉnh đầu ta, nhẹ giọng thở dài: "Trong lòng người luôn giấu rất nhiều chuyện, lại không dám nói với người khác. Bởi vì người chịu quá nhiều tổn thương, chịu quá nhiều khổ, luôn đề phòng người khác."

Nước mắt của ta lại rơi trên vạt áo nàng.

"Xin lỗi, A Hoài, thật ra ta đặc biệt tin tưởng nàng, ta cảm thấy nếu trên đời này còn lại một người không lừa dối ta, thì nhất định là nàng."

Nàng cứng đờ người.

Sau đó như là hạ quyết tâm lớn, nhẹ nhàng đẩy ta ra.

Nàng mấp máy môi, thong thả cởi nút áo ở cổ ra.

Ta nhìn chằm chằm động tác của ngón tay nàng, từ từ lùi ra sau một bước.

Hành động này như là làm tổn thương đến nàng vậy, nàng nhắm hai mắt lại, sau đó kéo áo xuống.

Ta thấy rõ.

Nàng có hầu kết.

Ta nhìn hắn chằm chằm, ngay cả lời cũng không muốn nói.

Sao chỉ trong nháy mắt, người và người có thể xa lạ như vậy.

Mùi hoa quế vẫn thoảng qua chóp mũi, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên thấu qua ngọn cây chiếu vào quần áo trắng của hắn.

Thẩm Hoài cởi búi tóc nữ, gương mặt khắc sâu anh tuấn.

Trước đây sao ta lại không hề nghi ngờ, chắc chắn hắn cũng là một cô nương thơm ngát đáng yêu?

Thẩm Hoài mở miệng, giọng nói cũng không còn sự mềm mại kìm nén: "Công chúa, là ta gạt người, nhưng ta có nỗi khổ tâm."

Ta không nghe rõ hắn đang nói gì.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi còn chuyện gì khác lừa ta sao?"

Ánh mắt hắn bỗng hiện lên vẻ đau đớn.

Ta nhìn thấy vậy lại càng khó chịu hơn.

Ta không thể nhịn được sự uể oải và tuyệt vọng sôi trào trong lòng.

Ta nghe thấy giọng nói của mình, sạch sẽ như vậy, lạnh nhạt như vậy.

"Tên của ngươi là giả sao?"

"Người nhà của ngươi là giả sao?"

"Lời ngươi khuyên ta là giả sao?"

"Ngươi nói ngươi yêu ta là giả sao?"

Mỗi một câu nói của ta, vẻ mặt Thẩm Hoài lại trắng thêm một phần.

Hắn cao ngất anh tuấn như vậy, lại thật sự như là vì lời của ta mà cả người đầy thương tích.

Ngươi cũng sẽ đau sao?

Ta cũng sẽ đau sao?

Ta yên lặng nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười: "Thẩm Hoài, ta nói rồi, ta chán ghét nam nhân."

Sắc mặt hắn trắng bệch, thấp giọng nói: "Vâng, công chúa."

Ta cười đến càng rạng rỡ: "Vậy Thẩm Hoài, ngươi giả nữ, là muốn lợi dụng ta điều gì chứ?"

Mi mắt hắn nhấc lên, đôi mắt đen nhánh hiện lên bi thương và đau đớn cực độ.

"Công chúa." Hắn nhẹ nói: "Ta có nỗi khổ tâm."

Lúc này ta vốn nên phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng mà ta không làm.

Ta đoán là vẫn còn thương hắn.

Thẩm Hoài nói vì y thuật tinh xảo được hoàng thành tán thưởng, Thẩm gia ở Dư Hàng mỗi năm đều phải đưa đệ tử vào cung chữa bệnh, một y nữ, hai thái y.

Mà đời này của hắn, nhóm tỷ muội am hiểu thi thư, cưỡi ngựa bắn cung, cũng có người thích múa kiếm, nhưng lại không có ai biết y thuật.

Nếu có lòng đưa tỷ muội vào cung, các nàng rất có thể sẽ phạm sai lầm, không chỉ liên quan đến mạng người, càng sẽ vạ lây gia tộc.

Các trưởng bối chọn hắn thanh tú vào cung, lại chuẩn bị hết thảy, sửa đổi y phục y nữ thêm một phần cổ áo, không cao không thấp, đúng lúc có thể che đi hầu kết của hắn.

Hắn vừa vào cung đã bị sắp xếp đến cung của ta.

"ta từng cho rằng công chúa nào cũng hết sức kiêu căng, ta lại không ngờ rằng cửu công chúa..."

Hắn ngừng lại, đang suy nghĩ tìm từ.

Ta rũ mắt, nhàn nhạt nói tiếp: "Không ngờ rằng ta lại ti tiện, nhận hết sự khinh khi như vậy."

Hắn lắc đầu: "Không phải, ta không ngờ cửu công chúa lại khiến người ta đau lòng như vậy."

Thật kỳ lạ mà.

Khi ta biết hắn lừa ta, ta không khóc.

Trong lúc ta cho rằng hắn trăm phương ngàn kế tiếp cận ta, ta không khóc.

Nhưng mà khi hắn bình tĩnh nói một câu này, nước mắt ta bỗng chảy thành hàng.

Hắn đưa tay muốn lau nước mắt cho ta, ta tránh ra.

"Thẩm Hoài." Ta nghẹn ngào nhìn hắn: "Ta nghĩ ngươi là nữ, mới chung đụng với ngươi như vậy. Nhưng ta biết ngươi là nam nhân rồi, ta không biết nên ở cạnh ngươi thế nào."

Hắn đứng bất động tại chỗ, cúi thấp đầu, gió nhẹ cũng không thổi nổi ống tay áo của hắn.

Qua một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng giật giật, không phải muốn giải thích cho mình, mà đưa khăn tay cho ta:

"Công chúa đừng khóc." Hắn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.