Ta đẩy cửa vào hỏi bà: "Có phải có người bắt nạt người?"
Bà lắc đầu, xoa xoa đầu ta, vành mắt đỏ ửng.
Minh Giám đại sư bỗng nói: "Cửu công chúa, lão nạp xem tướng cho người."
Ta hơi bất ngờ.
Ta cho rằng chuyện xem tướng này chỉ hòa thượng dởm mới làm.
Minh Giám đại sư nhìn ta một lúc, nói: "Công chúa cát nhân thiên tướng, trước mười sáu tuổi nhận hết đau khổ, nhưng bắt đầu từ năm mười sáu tuổi sẽ hóa nguy thành an, quyền thế ngập trời."
Rõ ràng ông đang xem tướng cho ta, nhưng cũng không quá để ý cái nhìn của ta, xoay người ôn hòa nói với mẫu thân ta: "Nương nương không cần lo lắng."
Cứ như là ông đang nói một lời hứa cực kỳ trịnh trọng.
Ta cảm giác mình nghĩ nhiều, đại sư đã thoát khỏi hồng trần, còn cái gì mà hứa hẹn?
Mẫu thân ta lau khô nước mắt, cũng cười với ông: "Vậy bổn cung đa tạ đại sư."
Hôm nay ánh nắng chiều đặc biệt đẹp, màu đỏ nhàn nhạt tô điểm cho nền trời xanh thẫm.
Trên đường hồi cung, mẫu thân yêu cầu dừng xe, bà dẫn ta đi mua đồ trang sức.
Thật ra trân bảo gì ta cũng có, đồ trang sức và váy áo càng là vô số.
Nhưng bà muốn, ta cũng chiều bà.
Mẫu thân ta mua cho ta hoa tai mã não, gương đồng chiếu rõ nét mặt ta và bà.
Có phải là gương đồng quá loang lổ không, sao ta lại thấy khóe mắt bà có nước?
Lúc ta quay đầu nhìn bà, bà chỉ mỉm cười nhìn ta: "Sơ Nguyệt của chúng ta đã trổ mã thành đại cô nương, mẫu phi có thể yên tâm."
Yên tâm?
Yên tâm cái gì?
Ta mang theo một hộp vàng bạc châu báu hồi cung lại không biết, hóa ra bà nói yên tâm, là bà có thể yên tâm chết đi.
Nửa đêm hôm đó, quạ kêu thê lương.
Rõ ràng là giữa ngày hè mà tay chân ta lạnh toát thức giấc.
Sau đó ta nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn và giọng nói nhỏ của Triều Tinh.
"Công chúa còn đang ngủ."
"Phải đánh thức công chúa sao?"
"Dù sao cũng là mẫu thân nàng."
"Nhưng mà bà ấy tự sát."
Huyệt thái dương của ta ẩn ẩn đau, ta gọi: "Triều Tinh, ngươi đi vào."
Giọng nói thầm bên ngoài cửa lập tức dừng lại.
Triều Tinh vào hơi trễ một chút, lúc đi vào còn cầm một bộ đồ tang.
Ta nhìn chằm chằm đồ trong tay nàng, trong lòng như rất xuống một cái hang lớn, gió lạnh thổi vào xua tan hết hơi ấm còn xót lại của thân thể ta.
Ta ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng ta lại ôm một tia hy vọng mỏng manh...
Nghĩ thoáng một chút Giang Sơ Nguyệt, nói không chừng là phụ hoàng ngươi chết thì sao?
Ta vậy mà lại nở nụ cười.
Ánh mắt Triều Tinh lóe lên sự kinh hoàng, nàng chắc chắn ta điên rồi.
Sau đó nàng nói: "Công chúa nén bi thương, Ninh Phi nương nương đã đi rồi."
Ta nghe rõ.
Ta không hề cười.
Cũng không có nước mắt.
Ta chỉ nghĩ, cuối cùng bà cũng được giải thoát rồi.
Ta lại có chút ước ao.
Chúng ta là mẫu tử, cũng là người đồng bệnh tương liên cùng chung hoạn nạn.
Mọi thứ ta trải qua, bà cũng đã trải qua.
Hiển nhiên bà còn khổ hơn ta, chuyện này là chắc chắn.
Vương triều bị lật đổ, bà bị ép thờ hai chủ, vì bảo vệ ta, bà nhẫn nhịn rất nhiều năm. Mà nhẫn nhịn của bà cũng không phải chỉ là kiềm chế, mà là còn tệ hơn điên cuồng, ngay cả trinh tiết của nữ nhi bà cũng không bảo vệ được.
Trên đường đến cung của bà, ta luôn nghĩ là từ lúc nào bà không thể nhịn được nữa?
Bà từng nói nữ nhân xinh đẹp là có tội, bà áy náy với ta vì đã khiến ta chịu tội này.
Lúc đó ta trả lời bà thế nào?
Nhất định là trả lời không được tốt.
Nếu không... sao bà lại cố chấp ôm đồm hết tội lỗi vào mình, lấy tư thế quyết tuyệt không hề lưu luyến rời khỏi trần thế này như vậy?
Tường cung mờ ảo, Triều Tinh cầm theo một ngọn đèn đi phía trước.
Trong bóng tối có bốn bước chân nhẹ nhàng không thể nghe thấy.
Bỗng, ta cảm thấy ta cũng là một con quỷ.
một con quỷ không có mẫu thân, cũng không có đường về.
Bước chân ta lảo đảo, Thẩm Hoài đỡ ta.
Trong đêm tối lờ mờ, nàng lo lắng nhìn ta.
Ta hỏi Thẩm Hoài: "Nữ nhân xinh đẹp là một tội lỗi sao?"
Nàng rũ mắt nhìn ta, nhẹ giọng đáp: "Nữ nhân xinh đẹp không phải là lỗi, nam nhân tham dục mới có tội."
Ta lặp lại lời nàng nói, hốc mắt bỗng tràn đầy nước mắt.
Nếu như nhiều năm trước đây cũng có người kiên định nói với mẫu thân của ta là ngươi không sai như vậy, có phải bà sẽ không đau khổ như vậy không?
Ta nhịn không được gào khóc.
Mẫu thân, người nghe thấy sao?
Trước giờ không phải lỗi của người.
Người có lỗi chính là nam nhân tham lam thất đức.
Nhưng mà mẫu thân, người còn có thể nghe sao?
Đêm nay trăng thật tròn, rất sáng, không hề nhiễm bụi trần.
Nhưng ta đã không thể nằm trên đùi mẫu thân, cùng bà nhìn sao Ngưu Lang Chức Nữ nữa rồi.
Hậu phi tự sát là chuyện xấu của hoàng thất.
Linh cữu của mẫu thân chỉ để lại một đêm, sáng sớm hôm sau đã qua loa đưa đi hạ táng.
Toàn hoàng cung vẫn ăn mặc lòe loẹt như cũ, trên dưới hậu cung chỉ một mình ta mặc đồ tang.
Nến trắng rơi lệ, tro tàn bay nhè nhẹ.
Ta quỳ rất lâu, mở to mắt chịu đựng qua đêm dài.
Đời này mẫu nữ duyên cạn, cũng không biết là bà nợ ta thật nhiều, hay là ta nợ bà thật nhiều.
Ta nghĩ ta nghĩ, nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra đáp án.
Ta đè ngực, đau đớn ngã xuống trước linh cữu.
Là Thẩm Hoài ôm ta về.
Ta ôm cổ nàng, nhỏ giọng nói: "A Hoài ngươi biết không, trước đây ta đã từng oán hận bà, oán bà sinh ra ta nhưng không có cách bảo vệ ta. Nhưng ta không biết, thật ra mỗi khi ta đau đớn một phần, bà lại vô cùng đau đớn."
Thẩm Hoài rũ mắt nhìn ta, thấp giọng nói: "Công chúa không nên tự trách."
Ta chớp mắt mấy cái, đôi mắt lại không có nước mắt dư thừa, ta nói: "A Hoài, ngươi nói đúng, xinh đẹp không có lỗi. Nhưng mà ta nghĩ, không có quyền mới có lỗi. Không có quyền thế bảo vệ thì xinh đẹp chính là thịt cá, mặc người chém giết cũng không có cách nào bảo vệ bản thân."
Nàng không nói gì, đôi mắt dịu dàng trong veo như suối trong ngưng lại nhìn ta.
Cửa cung mở ra, cửa điện mở ra.
Cung tê Hà không khác gì lúc ta rời đi.
Xa hoa quý giá nhưng mà lạnh lẽo.
Thẩm Hoài nhẹ nhàng đặt ta trên giường hẹp, lại kéo chăn đắp kỹ, xoay người muốn đi.
Ta giữ góc áo nàng lại.
Nàng quay đầu nhìn ta.
"Nàng có thể ôm ta một cái nữa sao?" Ta nói.
Nàng thở dài, sau đó khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên trán ta một cái.
"Công chúa, ta vẫn ở đây."
Lúc thái tử ca ca kéo đồ tang của ta, cười nói: "Tiểu Cửu, phải nếm thử một thân đồ tang, lời này quả nhiên không sai."
Ta rút dao ở dưới gối ra, đặt ở ngực hắn, cũng cười nói: "Hôm nay ta giết ngươi, ngày mai cũng giữ đạo hiếu vì ngươi, ngươi thấy được không?"
Hắn biến sắc, trở tay muốn cướp đao.
Ta siết thật chặt, cắt chân mày của hắn.
Vết máu dữ tợn, hắn nổi trận lôi đình, nói Tiểu Cửu, hôm nay ta không thể không giết ngươi.
Mà ta đứng trước mặt hắn, đặt đao vào cổ mình: "Thái tử ca ca, ngươi nghĩ kỹ chưa, ta chết cũng được, nhưng mà ngươi và phụ hoàng còn cần mặt mũi không?"
Hắn bụm vết thương, trừng mắt nhìn ta thở dốc, cứ như một con chó sói.
Chúng ta yên lặng giằng co, trong ánh mắt đối phương đều là sát ý, cứ như một giây nữa sẽ đấu người chết ta sống.
Cuối cùng Triều Tinh xông vào.
Vị chưởng sự cung nữ này rất có mặt mũi trước mặt thái hậu, rõ ràng nhìn thấy gương mặt đầy máu của thái tử ca ca, cũng nhìn thấy tang phục xốc xếch của ta, lại bình tĩnh như nói hôm nay trời rất đẹp.
Nàng nói: "Điện hạ, thái tử phi vẫn đang ở hậu cung đợi ngài, đừng để nàng chờ lâu. Mèo hoang cào ngài bị thương, để nô tỳ xử lý giúp ngài."
Thái tử ca ca căm tức hừ một tiếng, xoay người đi, trước khi đi còn đập nát một bình rượu ngọc lưu ly.
Triều Tinh nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt rất phức tạp.
Ta cất đao, chỉnh lại vạt áo.
Triều Tinh thu lại tầm mắt nhìn về phía ta.
"Công chúa thay đổi rồi." Nàng nói.
Nàng rất ít chủ động nói gì đó.
Nàng giống thái hậu, chuyện gì cũng quan sát thấy, lại rất ít phát biểu.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi một đàng trả lời một nẻo: "Ngươi như vậy, về sau là muốn chầu ta làm quân chủ sao?"
Vẻ mặt Triều Tinh không thay đổi, điềm tĩnh nói: "Thái tử là người duy nhất được chọn kế thừa nghiệp thống."
Ta bèn cười: "Ta thấy là người duy nhất được chọn phá sạch cơ nghiệp tổ tông thì có."
Vẻ mặt Triều Tinh không đổi, nhẹ giọng: "Nếu công chúa mệt rồi, có thể nghỉ một lát, nếu không mệt, thái hậu cho mời."
Ta nhíu mày nhìn nàng.
Một lúc lâu ta đứng dậy, soi gương sửa sang lại vẻ bề ngoài.
Thái hậu là hoàng tổ mẫu trên danh nghĩa, vị nữ nhân vô cùng quyền thế lại không có quan hệ máu mủ với phụ hoàng này, lúc ta bị khinh thường thảm hại nhất bà không muốn gặp ta, lại đẩy Triều Tinh đến hầu hạ bên cạnh ta.
Ta muốn chết mấy lần, đều do Triều Tinh cứu.
Ta không hiểu, nhưng ta rất muốn hiểu.
Trong cung Ý Nhân, thái hậu đang đùa vẹt.
Ta hành lễ xong, một câu cũng không nói nhiều, đứng ở hành lang thấp hèn đợi bà mở miệng.
Bà mới như nhớ ra ta, gác lại ống trúc đựng gạo, hiền từ nhìn ta: "Tiểu Cửu đẹp hơn."
Ta nói: "Nhờ phúc của hoàng tổ mẫu."
Bà còn nói: "Tiểu Cửu cũng gầy hơn."
Ta nói: "Nhờ phúc của phụ hoàng và thái tử ca ca."
Có vẻ bà thấy ta rất buồn cười, khẽ lắc đầu.
Con vẹt bắt chước, nói: "Thái tử ca ca, thái tử ca ca."
Thái hậu cưng chiều nhìn nó, ngón tay quét qua bộ lông đuôi tươi đẹp, đùa nó: "Vật nhỏ, ngươi cũng biết?"
Ta yên lặng đứng ở một bên.
Thái hậu bèn cười: "Trước đây Tiểu Cửu rất thích nói chuyện, bây giờ lớn rồi lại trầm mặc."
Triều Tinh nói: "Công chúa cả người mặc màu trắng, có lẽ vẫn chưa quen."
Thái hậu bèn quay đầu nhìn ta, hỏi: "Vậy con quen mặc màu gì?"
Ta siết chặt tay, nhìn thẳng nữ nhân quyền thế ngập trời này, từng câu từng chữ nói: "Màu vàng, tốt nhất là màu vàng chói."
Trong cung Ý Nhân nghe được cả tiếng kim rơi, ngay cả vẹt cũng biết điều không nói.
Thái Hậu híp mắt lại nhìn ta, từ từ nói: "Con biết mình đang nói gì không?"
Ta lập tức quỳ rạp xuống đất, ra một chiêu cuối cùng: "Hoàng tổ mẫu, Tiểu Cửu chỉ muốn tiếp tục sống."