Diễm Cốt - Phong Nguyệt Sát Ngã

Chương 2




Hôm nay ta phản kháng mạnh mẽ.

Thật quái lạ, những đau đớn này trước nay ta vẫn có thể nhẫn nại.

Nhưng mà khi bị đôi mắt trong veo lại bi thương kia nhìn chăm chú, ta bỗng cảm giác được, nếu thêm một giây phút nào nữa, ta cũng không thể nhẫn nại được.

Ta tát vào gò má của phụ hoàng.

Tiếng vang lanh lảnh qua đi, hai bọn ta đều ngẩn ra.

Sau đó hắn dùng một tay tát ta ngã xuống đất. Trán ta đụng vào cột giường, hoa mắt không nhìn thấy rõ gì cả.

Hắn trùm long bào lên, nhìn ta từ trên xuống dưới, ôn hòa nói: "Tiểu Cửu, từ nhỏ ngươi đã là tiện chủng, trẫm cho rằng ngươi biết."

Lại nữa.

Ta nở một nụ cười với hắn, sau đó cũng dùng giọng nói ôn hòa như vậy: "Phụ hoàng, mỗi một lần đều khiến ta buồn nôn."

Ta bị hắn đánh ngất đi.

Lúc gió đêm thổi vào gương mặt ta, ta tỉnh lại.

Chẳng biết từ lúc nào cửa sổ đã mở ra một khe hở, để lộ một góc trời xanh đậm và vài ngôi sao.

Thật đẹp, cũng thật xa xôi.

Cả đời này của ta đã nhìn thấy mấy bầu trời sao chứ?

Có một số người vào ban đêm sẽ sóng vai ngắm trăng với tình nhân.

Mà ban đêm của ta, mãi mãi đều bị chi phối mờ mịt.

Còn như vậy bao lâu nữa đây?

Ta cười đập vỡ bình hoa, dùng mảnh sứ sắc bén cắt đứt cổ tay.

Có lẽ, không cần phải kéo dài lâu nữa.

Máu đỏ từng giọt một nhỏ xuống, làm ướt mắt cá chân ta.

Đau đớn từ cổ tay ta bắt đầu lan ra, sau đó dần chết lặng.

Ta dựa vào cửa sổ, khi trời đông đang dần hiện lên ánh sáng, hài lòng khép hai mắt lại.

Ông trời à, nếu như ông có thể thấy, cầu xin ông để cho ta chết đi đừng tỉnh lại, cơn ác mộng khủng bố đời người như vậy, ta thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Ta mơ thấy một giấc mơ thật dài, trong mơ ta còn nhỏ tuổi, gối trên đùi mẫu thân ta đếm sao.

Mẫu thân nói, đó là sao Chức Nữ, đó là sao Ngưu Lang.

Ta vốn không phân biệt được, nhưng cũng lặp lại theo, à, đó là Ngưu Lang, đó là Chức Nữ.

Mẫu thân ôm ta cười, còn nói, Sơ Nguyệt, con biết vì sao con tên là Sơ Nguyệt không? Bởi vì ánh trăng là sạch sẽ nhất, mẫu phi mong tiểu Sơ Nguyệt của chúng ta có thể như trăng trên bầu trời, mãi mãi sáng tỏ, không hề nhiễm bụi trần.

Lúc ta tỉnh lại đã nằm trong lồng ngực ai đó.

Ta hoảng hốt sinh ra ảo giác, cho rằng đó là mẫu thân của ta.

Ta mở mắt, đúng lúc có thể thấy hàng mi dài và đẹp của nàng.

Là Thẩm Hoài.

Ta chậm rãi chớp chớp mắt, nói thôi cũng mệt: "Sao ta vẫn chưa chết chứ?"

Mi mắt của Thẩm Hoài nhanh chóng nhấc lên, để lộ đôi mắt trong suốt như là dòng suối.

Phản ứng đầu tiên khi nàng thấy ta tỉnh lại là muốn đẩy ta ra khỏi ngực mình.

Lại như nàng mới nhận ra mình vừa làm gì vậy, lại hoảng hốt kéo ta về.

Nàng ôm ta thật ấm áp, có cả mùi hương thảo dược mềm mại, dễ chịu như vậy.

Nàng nhẹ nhàng vén tóc trên trán ta, ngón tay có vẻ như cũng đang run: "Công chúa đừng làm tổn thương bản thân."

Ta cười không ngừng, cười cũng không có sức, giơ cổ tay được băng rất cẩn thận lên chỗ có ánh sáng nhìn thử một cái.

Ta thở dài: "Ngươi không nên cứu ta."

Thẩm Hoài rũ mắt nhìn ta, chỉ nói: "Tấm lòng thầy thuốc."

Ta suy ngẫm bốn chữ này trong chốc lát, nhẹ nói: "Nhưng ta sống còn không bằng chết."

Nàng giật mình, trong ánh mắt lại xuất hiện màu sắc thương xót.

Ta chẳng muốn nhìn, nhớ đến bản thân, lại ngã vào vòng tay của nàng.

Ta nâng mắt nhìn nàng: "Một người cao như ngươi mới có thể ôm nổi ta nhỉ? Ta muốn đi tắm rửa, ngươi ẵm ta vào suối nước nóng đi."

Không biết câu nói kia đụng trúng chỗ nào của nàng, nàng lại bắt đầu đỏ mặt.

Ta buồn cười, đưa tay đâm vào má đồng tiền của nàng: "Tiểu y nữ, sao ngươi luôn đỏ mặt như vậy?"

Nước suối trơn, ngón tay của Thẩm Hoài càng trơn hơn.

Ta để nàng cởi áo giúp ta, ngón tay của nàng mất nửa ngày vẫn không thể tháo được khóa yếm.

Ta cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tay ngươi vụng như vậy, sao có thể làm y nữ?"

Mặt của nàng lại càng đỏ hơn, cẩn thận cởi dây buộc giúp ta, giúp ta lột quần áo.

Lúc cả người ta trần truồng đứng trước mặt nàng, nàng khẽ suýt một tiếng.

Chẳng qua là vì vết thương trên người ta.

Thậm chí ta còn có thể có lòng an ủi nàng: "Không sao, sau này ngươi sẽ quen."

Nàng nhíu mày, múc nước đổ lên vai cổ của ta, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì.

Ta lạnh, cả người cuộn trong suối nước nóng, ta nhìn thấy cái bóng của mình trong nước, bên gò má xưng lên một dấu bàn tay.

Ta đưa tay ấn vào, vừa đau vừa cười: "Tiểu y nữ, ta thực sự chán ghét đàn ông."

Thẩm Hoài trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Ta cũng vậy."

Mùa hè năm ta 15 tuổi, mẫu thân xuất cung lễ phật, dẫn theo ta.

Nói là cầu cho triều ta an bình.

Chuyện ma quỷ. Nếu ta cầu phật cũng nhất định cầu vương triều sụp đổ, phụ hoàng và đại ca ta bị treo thành người khô trên tường thành.

Thẩm Hoài nói: "Công chúa không thể nghĩ như vậy."

Ta giang hai cánh tay để nàng tiện thoa thuốc, rũ mắt nhìn nàng: "Vì sao ngươi lại thiện lương như vậy?"

Nàng suy nghĩ một chút, lại xin lỗi ta.

Thẩm Hoài nói, nhà nàng làm nghề y, gia phong vô cùng tốt, ai nấy tương thân tương ái, người khiêm ta nhường.

Ta "à" một tiếng, nói: "Mạng ngươi thật tốt."

Thẩm Hoài bèn không nói gì nữa.

Ta mặc xong một bộ đồ trắng, đi gặp mẫu thân.

Mẫu thân ta không còn trẻ tuổi nhưng vẫn đẹp như trước.

Bình thường ta ít khi gặp bà, vì ta biết bà khổ, mà lúc bà nhìn thấy ta, bà sẽ càng khổ.

Mẫu thân ta chuyện gì cũng biết, nhưng mà chuyện gì cũng bất lực.

Chúng ta chỉ có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ta vẫn là Giang Sơ Nguyệt bầu bạn bên cạnh bà năm bốn năm tuổi, bà vẫn là mẫu thân bình thường hy vọng ta sáng như ánh trăng không nhiễm bụi trần.

Xe ngựa dừng ở Hàn Ẩn tự, chủ trì là Minh Giám đại sư ra đón chúng ta.

Ta từng nghe lời đồn về ông.

Nghe nói ông là đại tướng tiền triều, vốn xuất thân là thám hoa, bởi vì mưu lược hơn người, lãnh binh đánh giặc, sau đó toàn thắng, được phong đại tướng quân.

Sau đó người trong lòng ông gả cho người khác, ông nhất thời chấp niệm, quy y xuất gia.

Ta nói: "Xuất gia cũng tốt... ít nhất... không phải trải qua nỗi phiền lòng thau đổi triều đại."

Triều Tinh lắc đầu: "Quy y vì chấp niệm, tóm lại duyên trần chưa dứt."

Ta ngước mắt nhìn lão hoà thượng mắt từ mi thiện, không hề cảm thấy ông có vẻ chưa dứt duyên trần.

Ông nhìn ai cũng thương xót, lời nói cũng giống như là mang theo mùi gỗ đàn hương.

Ta bái lạy trước phật tổ.

Một là cầu phụ hoàng ta chết bất đắc kỳ tử.

Hai là cầu huynh trưởng ta đột tử.

Ba là cầu mẫu thân mạnh khỏe.

Thật xin lỗi mẫu thân, ta đặt tâm nguyện về người cuối cùng, bởi vì ta biết rõ một ngày phụ hoàng và đại ca chưa chết, ngày đó mẫu thân vẫn khó có thể mạnh khỏe.

Ta quỳ quá lâu, không đứng dậy nổi.

Thẩm Hoài dìu ta, ta ngã vào lòng nàng.

Rất lâu rồi không có ai ôm ta mà không có sắc dục như vậy, huống chi vạt áo Thẩm Hoài có mùi cỏ xanh, khiến người khác nhịn không được muốn ngửi một cái.

Nàng đẩy ta ra.

Ta trừng nàng.

Nàng bèn thở dài: "Công chúa, đang đứng trước phật."

Ta nói: "Loại người như phụ hoàng ta cũng không bị thiên lôi đánh, ta chỉ ôm tiểu y nữ của ta một cái, có làm sao?"

Nàng bất đắc dĩ nhìn ta, ánh mắt rất dịu dàng.

Thật giống như sao trên bầu trời, trăng trong nước.

Ta cảm thấy hình như ta hơi thích nàng.

Nàng là nữ.

Ta cũng vậy.

Vậy thì sao?

Nam nhân vô cùng đáng ghét, không ai có thể so với Thẩm Hoài.

"A Hoài." Ta nói: "Ta nghĩ hình như ta hơi thích ngươi."

Nàng cười khổ: "Công chúa, đang đứng trước phật."

Ta chẳng thèm quan tâm cười: "Phật có lợi ích gì sao? Lúc ta chịu khổ phật chưa từng quản ta? Dựa vào đâu ta thích ngươi thì phật lại quản đông quản tây?"

Ta nhón chân muốn hôn nàng.

Thẩm Hoài lại đẩy ta ra.

"Ta sẽ tức giận." Ta nói.

"Công chúa đừng làm khó ta." Nàng nói.

Triều Tinh đến gọi ta, thấy ta và Thẩm Hoài đối diện nhau, ngẩn ra một chút, lại lập tức làm như không có chuyện gì, nói: "Công chúa, chúng ta cần phải quay về."

Chỉ là lễ phật mà thôi, lại phải chịu giám sát.

Trong lòng ta không thoải mái, cũng phải khiến người khác không thoải mái..

Ta hỏi Triều Tinh: "Về sớm làm được gì sao? Để phụ hoàng và thái tử ca ca đến cung Tê Hà?"

Tầm mắt ta thấy vẻ mặt của Thẩm Hoài ảm đạm hơn.

Tâm trạng ta cũng kém theo.

Chuyện này không nên.

Ta ít khi chua ngoa như vậy, Triều Tinh rũ nhíu mày: "Nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, công chúa đừng nổi giận."

Ta phất ống tay áo, cũng không nhìn các nàng, đến chỗ rẽ tìm mẫu thân.

Nhưng mà bước chân của ta dừng lại.

Ta nhìn thấy ở một góc ngoài phật tháp, trong khe cửa tiểu viện, mẫu thân ta đang khóc rống trước mặt chủ trì mi từ mục thiện (mặt mũi hiền lành).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.