Diễm Chi

Chương 22




Tôi nhìn bố, chút ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ hắt ra không đủ để cho tôi thấy rõ từng đường nét trên gương mặt khắc khổ ấy. Cũng không thể nhìn sâu vào mắt bố để xem bố đang nghĩ gì. Chỉ có thế qua giọng nói ấy mà đoán tâm trạng của bố hiện tại.

Trong lòng ngổn ngang biết bao suy nghĩ nên chẳng biết phải trả lời câu hỏi ấy thế nào. Bố lấy vợ có được hay không, tôi thật sự không dám trả lời.

Thấy tôi cứ lặng im không nói bố lại khẽ thở dài bảo:

- Thôi cũng muộn rồi con đi ngủ đi.

Tôi phân vân một lúc rồi lí nhí hỏi:

- Bố bố có bao giờ bỏ bọn con không?

Bố hơi sững người rồi ôm chặt tôi vào lòng mà nhẹ nhàng trách:

- Sao con lại hỏi như thế, hai đứa là tất cả của bố. Bố hi sinh cũng chỉ vì hai đứa, sẽ không bao giờ bố bỏ hai dứa đâu.

- Vậy nếu bố có vợ mới bố còn thương bọn con không, bố có chọn bà ấy không.

- Không bao giờ, hai đứa là mạng sống của bố, sẽ không bao giờ bố đem hai đứa lên bàn cân để chọn lựa, cũng không bao giờ đánh đối lấy bất kỳ thứ nào khác. Nếu như bắt buộc phải chọn bố sẽ luôn chọn các con, sẽ không vì bất kỳ thứ gì mà rời bỏ con của bố.

Phải rồi bố thương chị em tôi mà, làm sao tôi lại có suy ấy chứ, nếu bố không thương thì sao phải hi sinh mọi thứ cho tôi thế này được. Nếu không thương thì trước đây bố không tranh thủ thời gian ghé thăm tôi chỉ vì sợ tôi ở một mình sẽ buồn. Bố chấp nhận để mẹ chửi chỉ vì lo lắng cho tôi. Vậy mà suýt chút nữa tôi lại quên.

Hai bố con cứ ngồi lặng im như thế mãi một lúc lâu sau bố mới giục tôi vào nhà ngủ.

Sáng hôm sau tôi đạp xe ra nhà cô Tươi, tôi rất cần một lời khuyên chân thành từ một người lớn. Mà người lớn duy nhất tôi có thể tin tưởng cũng chỉ có mình cô. Cô có lẽ cũng đã biết chuyện bố tôi có bạn gái nên khi nghe tôi hỏi cũng không quá bất ngờ. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hỏi:

- Hôm trước cháu tiếp xúc với cô ấy cháu thấy thế nào.

- Mới gặp có 1 ngày cháu cũng không biết nữa.

- Vậy cháu thấy cô ấy có quan tâm bố không?

Tôi không cần ngẫm nghĩ mà gật đầu luôn, cũng vì thấy cô ấy quan tâm bố nên tôi mới băn khoăn chứ nếu không tối qua tôi khi bố hỏi tôi đã nhất quyết không đồng ý rồi.

Cô quan tâm bố từ những điều nhỏ nhặt nhất, những thứ mà chỉ có người trong nhà mới cảm nhận được. Có những việc cô làm cho bố mà đến ngay cả mẹ tôi trước đây cũng chưa từng làm.

Cô Tươi thấy vậy thì nhẹ nhàng nói:

- Thật ra thì cô không cần nghe cháu nói cũng biết người ta thương bố cháu thật lòng. Thương thì mới đồng ý quen với người đã qua một đời vợ lại nuôi 2 đứa con riêng. Nhà mình cũng chẳng có kinh tế gì thậm chí còn đang nợ nần nên chẳng thể nào nói người ta quen vì tiền được. Cháu nghĩ mà xem nhà mình như thế, lại còn đang nợ nần có cô ấy về chẳng phải sẽ san sẻ gánh nặng cùng bố hay sao. Hơn nữa bố bọn cháu cũng đã ở vậy 3-4 năm nay rồi, khó khăn lắm mới gặp một người thương bố. Chẳng lẽ cháu không mong bố được hạnh phúc? Cháu đã đi làm xa, em Hương rồi cũng phải lớn, khi ấy cháu đành lòng để bố sống một mình hay sao.

Cái này, tôi chưa từng nghĩ tới, tôi chỉ nghĩ làm sao để giữ bố cho riêng chị em tôi, chưa từng nghĩ là bố cũng mưu cầu 1 hạnh phúc. Nhưng người ta vẫn nói” một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng”, tôi cũng vậy rất sợ khi bố có hạnh phúc mới sẽ lại lãng quên chị em tôi như mẹ.

Như đọc được suy nghĩ của tôi cô Tươi vội trấn an:

- Cô biết cháu lo sợ điều gì, nhưng cô khẳng định bố cháu sẽ không bao giờ như vậy. Nếu bố chỉ quan tâm đến hạnh phúc của mình thì sẽ không hỏi ý cháu về việc lấy vợ. Càng không đón cháu về nuôi trong khi cuộc sống đang vô cũng khó khăn như thế. Bố thương hai đứa thế nào chẳng lẽ cháu không biết, sẽ không có chuyện bố sẽ vì ai đó mà hết thương 2 đứa, cháu phải tin bố chứ.

Đúng rồi tôi phải tin bố, phải nghĩ cho bố chứ không thể nào ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình được. Như hiểu ra mọi chuyện tôi chào cô Tươi ra về, ngày mai tôi lại quay lại thành phố làm việc rồi tôi muốn dành nốt thời gian này bên bố và em.

- --------*--------*-------

Trước khi bước lên xe ô tô để ra thành phố, tôi vội vàng nói với bố:

- Nếu bố cảm thấy vui thì bố cứ lấy vợ, chị em con sẽ vẫn ở bên cạnh bố.

Tôi nhìn thấy rõ sự bất ngờ ở gương mặt của bố, bố bất ngờ tới mức xe đã lăn bánh được một quãng mà bố vẫn ngây người đứng đó. Chắc bố không nghĩ tôi lại dễ dàng đồng ý đến vậy.

Tôi nghĩ kỹ rồi, bố coi chị em tôi như mạng sống thì chị em tôi cũng thế, chỉ cần bố thấy vui thế là được.

Tối ấy cái Nga có hỏi:

- Sao, chuyện bố mày lấy vợ thế nào rồi.

- Tao nghĩ thông rồi, có một người lo cho bố tao cũng yên tâm hơn.

- Nghĩ thoáng thế là chuẩn đấy thời đại này rồi phải tiên tiến lên, biết đâu bà ta lại phụ với bố mày chăm lo cho cái Hương chả tốt hơn à.

Tôi chẳng dám mong người ấy sẽ chăm lo cho em tôi, chỉ cần người ta đừng hắt hủi nó là tôi đã mừng lắm rồi.

Tôi cứ nghĩ nhận được sự đồng ý của tôi thì mối quan hệ của bố cùng người phụ nữ ấy sẽ mau chóng tốt đẹp hơn. Nào ngờ một tháng sau tôi được nghỉ nên về thăm nhà thấy bố cả ngày chẳng cười nổi 1 cái thì hỏi cái Hương:

- Bố sao vậy, tao thấy bố cứ buồn buồn kiểu gì vậy Hương.

- Bố đang thất tình đấy.

- Thất tình, sao lại thất tình.

Nó chép miệng ra dáng bà cụ non rồi bảo:

- Thì chắc là chia tay người yêu nên thất tình chứ còn sao nữa, dạo này em thấy bố ở nhà suốt, ăn mặc cũng không còn chỉn chu nữa. Nhất là đợt này không còn nhắn tin gọi điện cho nhau nữa nên em chắc chắn là thất tình.

Tôi nhìn nó nghi hoặc hỏi:

- Nhưng mà tao với mày đồng ý cho bố lấy vợ rồi mà, hay bà ta chê bố?

- Không phải đâu, mẹ biết bố có người yêu thì không vui, mấy lần cứ về đây nói xấu cái cô kia với mọi người trong làng. Còn bảo cái gì mà nhìn mặt gian ác, sợ sẽ làm khổ chỉ em mình. Mẹ còn bảo với họ là nếu bố lấy vợ mẹ sẽ đón chị em mình về nuôi chứ không cho chị em mình sống cảnh mẹ ghẻ con chồng. Thế rồi tự nhiên em thấy bố gấp cái áo sơ mi với đôi dép mới bỏ trong hộp cẩt đi. Chắc là quà của cô kia tặng cất đi để đỡ nhìn thấy lại đau lòng.

Hóa ra là vậy, bảo sao bố lại buồn thế, bố thương người ta nhưng vì chị em tôi mà đành phải bỏ lỡ. Nhìn bố rầu rĩ tôi lại càng thấy đau lòng, pha một cốc nước mát mang ra vườn cho bố rồi chủ động hỏi:

- Bố, cô Hân đâu rồi, bố gọi cô ấy về nhà mình chơi đi, con muốn tiếp xúc với cô ấy cho quen dần.

Nghe xong tâm trạng bố càng buồn hơn, bỏ dở luôn cốc nước bố cứ thế nhìn lên trời chẳng nói gì. Tôi thì vẫn vờ như không biết chuyện gì mà nói tiếp:

- Con thấy cô ấy cũng thương bọn con, lại biết quan tâm bố, có cô ấy về chắc nhà mình sẽ vui hơn.

- Đừng nói nữa, cô ấy sẽ không về nữa đâu…. Bố nghĩ kỹ rồi…. bố chọn hai đứa.

Nói xong bố đứng dậy bỏ đi, bỏ mặc tôi ngồi bên cạnh cốc nước chanh đã tan hết đá nhạt thếch bên cạnh. Bóng dáng đau khổ của bố dần khuất sau rặng ổi, có cố nhìn cũng chẳng thấy nữa.

Mấy chữ “bố chọn hai đứa” nghe sao mà đau đớn đến vậy, vậy mà trước đó tôi cứ lo sợ bố sẽ hết thương chị em tôi, cuối cùng vẫn là bố đánh đổi hạnh phúc chỉ để lo cho chúng tôi. Hóa ra tôi vẫn mãi là đứa con ích kỷ, khiến cho bố phải sống tiếp những tháng ngày cô đơn.

Biết bố buồn nhưng tôi cũng chẳng thể nghỉ nhiều ở nhà, đành dặn cái Hương để ý hơn đến bố rồi dời đi.

- ----------*------------*--------------

Tôi đã bắt đầu bước sang tuổi 15, cơ thể cũng bước vào giai đoạn dậy thì đầy bỡ ngỡ. Còn nhớ tối hôm đó tôi đau bụng dữ dội, đau đến mức phải xin nghỉ làm nằm ở nhà. Mồ hôi liên tục túa ra ướt đầm, tôi cứ nghĩ bệnh đau dạ dày năm xưa lại tái phát. Cho tới khi dưới đáy quần có một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra khiến tôi thật sự hoảng loạn, vội vã bấm máy cho cái Nga khóc mếu nói:

- Nga ơi, tao sắp chết rồi.

- Làm sao, sao lại sắp chết.

- Tao chảy máu, chảy máu sắp chết rồi.

Nói được mấy nhiêu từ là tôi lại khóc, cái Nga lo quá nên cũng xin nghỉ làm về để xem tôi thế nào. Tới khi nghe tôi kể lại bệnh tình mặt nó hằm lại lớn tiếng chửi:

- Con ngu, có hành kinh cũng không biết.

- Hành kinh, hành kinh là cái gì, không phải tao sắp chết hả?

- Hành kinh là mày đã lớn, là chu kỳ hàng tháng của phụ nữ, không ai nói với mày à.

Tôi lắc đầu, tôi học còn chưa hết lớp 7, mấy vấn đề này chưa từng học qua. Còn ở nhà cũng chẳng ai nói tới nên thật sự là không biết. Thấy cái mặt ngố tàu của tôi con Nga không nhịn nổi cười, vừa cười vừa bảo:

- Dậy rửa sạch sẽ đi, tao đi mua cho gói băng, hôm nay tao sẽ là cô giáo dạy mày bộ môn giới tính.

Vừa một chút tò mò, lại thêm chút ngượng ngùng, con gái phức tạp thật đấy, có cả những chuyện này. Vậy là tôi đã dậy thì, đã trưởng thành rồi, chẳng trách mấy tháng trước tôi thấy một vài vùng nhạy cảm bắt đầu mọc mấy sợi lông đen đen.

Cái Nga mua cho tôi một gói băng siêu mỏng có cánh, còn cẩn thận dạy tôi cách dùng, cách vệ sinh khi tới chu kỳ để tránh viêm nhiễm. Nó còn dùng toàn bộ kinh nghiệm của bản thân để dạy cho tôi về giới tính.

Nghe nó nói mới chợt nghĩ ra, có khi mấy thứ này bố cũng chẳng biết vì bố là đàn ông đâu có trải qua đâu mà có kiến thức dạy tôi. Nếu như có mẹ chắc tôi sẽ không bỡ ngỡ, và không biến thành trò cười của cái Nga ngày hôm nay.

Một chút tủi thân nhưng rồi lại phải tự mình xua đi cảm giác ấy. Có buồn có đau mọi thứ cũng chẳng thể thay đổi, thôi thì quên đi để sống sẽ tốt hơn.

- -------*--------*-------

Một thời gian sau chị chủ quán có đề nghị chuyển tôi lên bộ phận bưng bê mà tôi còn phân vân chưa dám nhận lời. Cái Nga thì bảo:

- Bưng bê thì nhàn hơn, lương cũng cao hơn nhưng đương nhiên sẽ phức tạp hơn nhiều đấy, mày cứ suy nghĩ cho kỹ đi.

- Thế sao ngày trước bắt tao rửa bát giờ lại gọi lên nhỉ.

- Mày ngu thật hay giả ngu đây, ngày mày mới về đây làm nhỏ thó, đen đúa. Giờ sau 2 năm mày lớn phổng phao, có da có thịt lại hợp nước nên trắng bóc. Bà ấy lại là dân kinh doanh, ngu gì không đưa mày lên để đẹp mặt quán.

Làm ở đây 2 năm tuy chưa mấy lần tiếp xúc trực tiếp với khách, nhưng cũng hiểu được mấy cái phức tạp mà con Nga nhắc đến. Bởi thế tôi mới phân vân chưa dám nhận lời.

Đổi công việc lương sẽ cao hơn, tôi có thể phụ với bố nhiều hơn, có điều nếu bố biết chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn bắt tôi nghỉ việc. Càng nghĩ càng đau đầu, lại đang đến chu kỳ nên khó chịu vô cùng. Hôm sau tôi quyết định sử dụng 2 ngày phép của mình để về quê. Cần thư thả đầu óc thì mới nghĩ được.

Lần nào về quê tôi cũng gọi bố ra đón, chẳng hiểu sao lần này gọi mãi mà chẳng thấy bố nghe máy. Ruột gan cũng nóng lên theo từng cuộc gọi, xuống xe tôi vội vã bắt xe ôm về nhà.

Giờ này cái Hương vẫn còn đang ở trường, cổng thì cài nhưng cửa nhà lại mở, xe máy của bố vẫn còn ở nhà nên chắc chắn bố không đi đâu cả. Vậy tại sao tôi gọi vẫn không thấy bố nghe máy? Hay là bố chạy sang hàng xóm nhỉ.

Nghĩ vậy tôi một mình đi ra vườn, định bụng kiếm quả gì đó ăn cho đỡ buồn mồm. Vườn nhà tôi hầu như mùa nào cũng có quả ăn nên cứ về quê là tôi lại chạy tót ra ngoài này.

Vẫn như mọi lần tôi ngồi đu đeo trên cây ổi cao nhất thì bất ngờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc của bố. Chuông điện thoại ở gần đây chắc chắn bố cũng ở quanh đây, nghĩ vậy tôi lớn tiếng gọi:

- Bố ơi, bố..

Ngoài tiếng gọi của tôi vọng lại thì không hề thấy tiếng bố trả lời. vội tụt xuống khỏi cây vừa đi vừa gọi:

- Bố ơi, bố làm chỗ nào đấy.

Vẫn không có tiếng đáp lại, vội móc điện thoại gọi cho bố để lần theo tiếng chuông. Cứ thế tôi bước đi theo lối mòn ra sát bờ ao thì hoảng hồn đánh rơi luôn điện thoại.

Bố đang nằm ở kia, thiếu một chút nữa thôi là ngã xuống ao, sợ hãi tôi vội chạy ra lay lay bố gọi:

- Bố, bố ơi, bố làm sao thế, bố ơi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.