[Dịch]Yêu Thê

Chương 26 : Chương 26




Chương 27

“Hương Hương! Hương Hương ngươi tỉnh rồi hả?”

Vụ Nguyệt không nhìn thấy, hoảng hốt nghe ngóng động tĩnh của Hương Hương, vẫn không biết được, hốt ha hốt hoảng giơ tay lần mò tìm cứ nghĩ sẽ chạm đến đám lông mềm mại như mọi khi mình thường sờ, không ngờ chạm đến lại là da thịt bóng loáng mát mẻ, không khỏi sợ hãi rụt tay lại thật nhanh.

Hương Hương thế này mới phát hiện, tay của mình, cả chân nữa… Bản thân đã biến thành người *, thật sự biến thành người * rồi! Lúc này vui vẻ ngồi dậy, kéo tay Vụ Nguyệt qua, vui mừng hoan hô: “Ta biến thành người * rồi, Vụ Nguyệt, ta biến thành người * rồi!”

“Hương Hương…” Vụ Nguyệt thế nhưng không vui sướng như Hương Hương, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, rút tay về. Đang lúc hưng phấn Hương Hương chợt phát hiện hắn có chút khác thường, theo thói quen như thường ngày nhảy bật vào trong lòng hắn, lại quên mất bản thân giờ đã biến thành một cô gái hình dáng so với con thỏ to hơn gấp mười gấp trăm lần, Vụ Nguyệt không ngờ tới nên cũng không có phòng bị, bỗng chốc bị Hương Hương đẩy ngã trên giường.

Vụ Nguyệt thoáng chốc ngẩn ra, mở to đôi mắt không có tiêu cự, vẻ mặt mờ mịt mang theo kinh ngạc. Hai người da thịt gần trong gang tấc, có thể nghe rõ hơi thở lẫn nhau. Mặt Hương Hương bỗng chốc đỏ bừng, chật vật đứng lên, gãi gãi đầu, xấu hổ cười: “Ta, ta nhất thời chưa quen, cứ nghĩ mình vẫn là một con thỏ”.

Vụ Nguyệt đỏ mặt trở người ngồi dậy, cũng không nói lời nào. Hương Hương nghĩ nghĩ, đi tới ngồi cạnh bên hắn, nhỏ giọng nói: “Vụ Nguyệt không thích Hương Hương biến thành người * sao?”

Vụ Nguyệt không nhịn được “Ừ” một tiếng, vội vã nói thêm: “Mà không… bất kể Hương Hương biến thành dạng gì, ta đều thích, chỉ là… chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Hương Hương không hiểu hỏi. “Hương Hương dù biến thành hình người, vẫn sẽ ở cạnh Vụ Nguyệt, còn có thể giúp đỡ giặt áo nấu cơm, làm được rất nhiều chuyện, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều!”

“Ta đâu cần Hương Hương làm những chuyện này…” Vụ Nguyệt thì thào nói.

Hương Hương nghe được trong lòng khổ sở một trận, xem ra hắn không thích nàng biến thành hình người. “Ta đi tìm Luyện yêu sư Sư huynh, nhờ hắn giúp ta biến trở lại thành thỏ nhé?” Tuy đã trải qua rất nhiều khó khăn khổ sở mới có thể biến được thành hình người, kỳ thực trong lòng không cam nguyện biến trở lại thân thỏ biết bao nhiêu. Nhưng nếu vì vậy mà Vụ Nguyệt không vui, vậy nàng vẫn là biến trở lại đi thì hơn. Dù sao nàng được như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ có Vụ Nguyệt. Nếu không, nói không chừng nàng bây giờ vẫn còn ở trên núi Linh Sơn làm một con thỏ nhỏ bé bình thường, vẫn đang nỗ lực vượt qua thử thách để được làm môn hạ của Linh Sơn quân.

Hương Hương xoay người xuống giường, nhưng phát hiện không có giày. Nghĩ nghĩ, không giày thì không giày, chân không như bình thường cũng đi được. Vừa nhảy xuống giường, Vụ Nguyệt nghe động tĩnh liền cuống quít giữ chặt lấy nàng, rầu rĩ nói: “Ngươi đừng đi tìm hắn”.

Hương Hương nghe ra trong lời nói của Vụ Nguyệt có chứa bất mãn cùng oán hận đối với Luyện yêu sư, vội vàng hỏi: “Sao vậy?” Vụ Nguyệt là người có tính tình điềm đạm, chưa bao giờ thấy hắn tức giận ai, chẳng lẽ bởi vì không thích Hương Hương biến thành hình người *, cho nên cũng theo đó mà không thích Luyện yêu sư đã giúp Hương Hương biến thành người?”

“Trước đó ngươi hôn mê, hắn ôm ngươi từ Tử Vân Phong đem xuống đây, rất nhiều người nhìn thấy…”

“Đúng rồi”. Hương Hương không nghĩ ngợi gì, gật gật đầu, liền kể cho Vụ Nguyệt nghe lúc biến thân đau đớn như thế nào. Cái cảm giác đau đớn đến tê liệt, hệt như muốn đem người ta ra xé thành bốn năm mảnh, giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Vừa nóng vừa đau, mỗi lần Luyện yêu sư uy đan dược cho ta, sẽ đỡ hơn được chút, rồi sau đó lại tiếp tục khó chịu…” Hương Hương nhân cơ hội ôm lấy cánh tay Vụ Nguyệt đáng thương kể lể, tranh thủ được đồng tình. “Hương Hương vất vả lắm mới biến được thành hình người *, không cần biến trở lại nữa nha. Hương Hương tu hành, cũng chỉ vì muốn biến thành hình người *, giờ biến ra được rồi, cũng chẳng mong gì nữa cả, sau này sẽ luôn luôn ở bên cạnh Vụ Nguyệt, không bao giờ đi tìm Luyện yêu sư nữa, có được không?”

“Như vậy đương nhiên tốt, nhưng… nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Hương Hương tò mò mở to hai mắt, xem ra còn có ẩn tình khác đây.

Vụ Nguyệt có chút lo lắng, sau một lúc lâu quanh co, mới cắn răng nói: “Nhưng… lúc hắn ôm ngươi từ trên Tử Vân Phong xuống, ngươi không có mặc quần áo!”

Hương Hương giật mình, đại não theo bản năng mở rộng phạm vi tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó, Luyện yêu sư ôm nàng cả người ướt đẫm, từ trên núi đi xuống… Hương Hương nhất thời hét lên một tiếng: “A, ngươi đang nói, Luyện yêu sư ôm ta không có gì cả đi xuống núi, còn bị rất nhiều người nhìn thấy?!” Kỳ thực nàng đã quên, nước ở trong tiên động kia, vừa ra khỏi đầm sẽ lập tức khô ráo.

“Đúng vậy!” Vụ Nguyệt cho dù tính tình được tu dưỡng rất tốt, cũng sắp phát điên rồi. “Sư phụ nói, tuy ngươi là yêu, nhưng cũng là đệ tử của Ỷ Thiên. Vì danh tiết của ngươi, ông sẽ đứng ra làm chủ, cho Nhiên Hương sư huynh cưới ngươi làm vợ”.

“A?! Sao có thể như vậy?” Hương Hương hét lên một tiếng, cuống quít nắm lấy tay Vụ Nguyệt, nói. “Ta không muốn gả cho hắn đâu! Luyện yêu sư Sư huynh sẽ không đáp ứng đâu, đúng không? Hắn là Luyện yêu sư mà, cưới một yêu quái làm vợ, vậy không phải sẽ bị chê cười sao?!”

“Hương Hương, chẳng lẽ ngươi còn không phát hiện ra sao, hắn cố ý, hắn cố ý đó!” Vụ Nguyệt vừa tức vừa giận, vành mắt cũng đỏ lên rồi. “Cho dù hắn không muốn cởi áo của mình đắp lên cho ngươi, nhưng với tu vi của hắn, biến ra mấy bộ quần áo bất quá chỉ là chuyện nhỏ nhặt tiện tay làm. Hơn nữa hắn đem ngươi về, đại khái cũng có thể dùng Di Hình Hoán Ảnh, hoặc là dùng độn thổ, không được thì cứ việc trực tiếp tạo một kết giới che chắn, đều có thể tránh bị người nhìn thấy. Nhưng hắn không thèm dùng, hắn chính là cố ý muốn mọi người nhìn thấy! Hắn cố ý muốn cướp Hương Hương từ bên cạnh ta!”

Hương Hương nhất thời choáng váng: “Không, không thể nào, người trong lòng Luyện yêu sư, rõ ràng là Ngũ sư tỷ…”

“Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa”. Đây gọi là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Hương Hương vừa nói đến Ngũ sư tỷ, Kỷ Thiển Trần liền xuất hiện ngay cửa, lãnh lãnh đạm đạm nói. “Cuộc hôn nhân này của ngươi đã định rồi, vẫn là sớm chuẩn bị đi”.

“Sư tỷ!” Hương Hương vội vã chạy tới, lôi kéo Kỷ Thiển Trần, gấp giọng nói. “Sư tỷ, ngày đó không phải Luyện yêu sư đã đưa tín vật đính ước cho tỷ, tỷ cũng đã nhận rồi không phải sao? Sao đột nhiên lại thành ra thế này? Sư tỷ giúp ta cầu tình với Sư phụ đi, Luyện yêu sư đâu có làm gì ta, ta cũng không để ý hắn nhìn thấy hết, không cần hắn chịu trách nhiệm, ta chỉ muốn ở bên cạnh Vụ Nguyệt…”

“Vô dụng thôi”. Trong ánh mắt lãnh đạm của Kỷ Thiển Trần lộ ra nhàn nhạt thương hại. “Hương Hương, ta thật lòng nói với ngươi, để ngươi có thể hiểu rõ. Nếu Nhiên Hương sư huynh là người của Ỷ Thiên, chuyện này quá tốt rồi, ngươi muốn giúp đỡ cầu tình như thế nào cũng được. Vấn đề ở đây là, hắn là người của Tử Đài. Tử Đài và Ỷ Thiên đang ngầm phân chia cao thấp, biểu hiện rõ ràng nhất, chính là thể diện mặt mũi. Bây giờ chuyện này, nếu Nhiên Hương sư huynh không cưới ngươi, truyền ra ngoài, mất mặt chính là Ỷ Thiên. Nhưng nếu hắn cưới ngươi, vậy truyền đi, mất mặt chính là Tử Đài”.

“Cho nên ta nói, hôn sự này của ngươi, coi như định rồi, ngươi hiểu chưa?”

Hương Hương kinh ngạc đứng im, trong lòng đau xót, nước mắt bỗng chốc dâng trào: “Sư phụ và Bích Tôn, vì mặt mũi, sẽ không để ý đến suy nghĩ của Hương Hương, bức Hương Hương kết hôn sao? Sao bọn họ có thể làm vậy? Nếu ngại Hương Hương làm mất mặt như lời tỷ nói, vậy trục xuất Hương Hương ra khỏi sư môn là được rồi, Hương Hương không cần kết hôn! Hương Hương không muốn đến Tử Đài! Hương Hương muốn ở cạnh Vụ Nguyệt!”

Kỷ Thiển Trần nhìn Hương Hương khóc như một đứa bé lôi kéo tay áo mình, nhịn không được thở dài, nói: “Ta đã báo cho Đại sư tỷ, hi vọng tỷ ấy có thể kịp thời gấp rút trở về”.

“Sư tỷ…” Tuy rằng nàng ấy luôn nói không còn cách nào, bảo Hương Hương chấp nhận số mệnh đi, nhưng vẫn nỗ lực giúp nàng nghĩ cách. Trong lòng Hương Hương cảm động, nước mắt rơi cũng càng lúc càng nhiều. Vụ Nguyệt nghe tiếng Hương Hương khóc, cũng sờ soạng đi qua, nói: “Ta cũng đã báo với Huynh trưởng, huynh ấy sẽ mau chóng tới đây. Hương Hương là do ta dẫn theo từ Linh Sơn tới, ai cũng không thể đem đi!”.

“Vụ Nguyệt!” Hương Hương xoay người nhào vào trong lòng hắn, khóc đến càng thêm ủy khuất. Cũng tại nàng, cẩu thả, luôn gây ra chuyện bất ngờ, khiến mọi người trở tay không kịp. Liên Phong Nguyệt, Liên gia… Vẫn thường nghe nói Liên gia lợi hại như thế nào, quyền thế đáng sợ ra sao, một khi Liên Phong Nguyệt ra mặt lên tiếng, hẳn sẽ ngăn chặn được chuyện này, hẳn là vậy…

“Hương Hương…” Vụ Nguyệt theo bản năng ôm lấy Hương Hương. Tuy rằng Hương Hương đã biến thành to lớn, nhưng vẫn như cũ mềm yếu, dịu dàng, chỉ là… Ôm vào trong ngực, cảm giác trong tận đáy lòng đã không còn như trước nữa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.