[Dịch]Yêu Thê

Chương 25 : Chương 25




Chương 26

Luyện yêu sư lại gật đầu khẳng định thêm lần nữa, Hương Hương không khỏi hoan hô, ở trong lòng Vụ Nguyệt mừng như điên nhảy bật lên: “Tốt quá đi, Hương Hương có thể biến thành người * ! Hương Hương có thể nấu cơm cho mọi người ăn rồi!”

((Không biết tại sao chỗ này bản raw lại là dấu *))

Luyện yêu sư gật đầu tán thành, nói: “Nấu cơm, tốt”.

Hương Hương không khỏi đầu đầy vạch đen, lẽ nào hắn chỉ vì trông mong vào việc nàng có thể nấu cơm mới nghĩ cách giúp nàng biến được thành hình người *? Lỡ như nàng làm không tốt, hoặc đồ ăn nấu không hợp khẩu vị của hắn, có phải sẽ bị hắn kéo trở về thành thân thỏ không? Nhưng bất kể thế nào, có thể nhanh chóng tu thành hình người *, đây thế nhưng là chuyện tốt mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Trên TV, trong tiểu thuyết, đều nói mỗ mỗ yêu quái tu luyện mấy trăm năm, hơn ngàn năm mới có thể luyện thành hình người, cho nên kế hoạch tu thành hình người * của nàng vốn dĩ dự định cũng phải vài chục năm sau. Bây giờ nhanh như vậy có thể đăng lên nhật báo, đương nhiên vui mừng quá đỗi, vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Sớm tinh mơ hôm sau, Hương Hương ngồi xổm trước cửa chờ Luyện yêu sư tới. Đợi đến khi hắn tới, lại nhanh chân chạy vội qua, quên luôn chuyện chào tạm biệt với Vụ Nguyệt trong phòng. Luyện yêu sư dẫn Hương Hương quay trở lại sơn động lần trước, kỳ thực Hương Hương cũng đại khái đoán được rằng mình có thể thi triển được pháp thuật ở trong nước của sơn động này, vậy thì tu thành hình người * nhất định cũng sẽ cần mượn nơi này thực hiện. Cũng không cần Luyện yêu sư nhiều lời, lúc này đã quen thuộc vài bước liền xông lên phía trước nhảy ‘ùm’ vào trong nước, vô cùng vui vẻ bơi một vòng, thấy Luyện yêu sư ngồi xổm bên bờ nghiêm túc xếp đặt chai chai lọ lọ, hứng thú bừng bừng hỏi: “Sư huynh, Sư huynh, làm gì vậy?”

“Tăng, tu vi”. Luyện yêu sư nói xong, chỉ vào một cái bình sứ nhỏ màu xanh, nói. “Uống”.

“Dạ”. Hương Hương bây giờ đã coi hắn như thần linh mà cúng bái, lúc này nói gì nghe nấy giơ móng vuốt ôm cái chai qua, ngửa đầu ‘ực ực’ một ngụm uống sạch. Ngọt ngọt, mùi vị cũng không tệ, hơi giống nước trị ho của Niệm Từ am. Thả cái chai xuống quệt quệt mồm, lại phát hiện vẻ mặt Luyện yêu sư cổ quái nhìn mình, Hương Hương chần chờ suy nghĩ hỏi “Sao vậy?”, lại thấy hắn mặt không biểu cảm bỏ thêm hai chữ: “Nửa bình”. =.=”

Hương Hương giật mình, sau một lúc lâu mởi tỉnh hồn lại, buồn bực gần như muốn hộc máu, nói chuyện còn phải dừng một lúc lâu như vậy để thở hả? Được rồi, giờ nàng đã nuốt sạch cả chai rồi, liệu sẽ có phản ứng không tốt gì đây? Có biến dị không? Trên đầu mọc sừng chăng? Sẽ biến thành Siêu Nhân Điện Quang đi đánh tiểu quái thú, hay trở thành Pikachu đầy bạo lực?

Đang lúc suy nghĩ loạn thất bát tao, Luyện yêu sư nhàn nhạt nói: “Tĩnh tọa”. Nói xong, bản thân hắn cũng ngồi xuống, xem ra uống nhiều hơn cũng không có gì trở ngại. Hương Hương rốt cục thả lỏng tim, bơi ra giữa hồ, dùng phương pháp Luyện yêu sư dạy bắt đầu tĩnh tọa.

Phương pháp mới kỳ thực rất đơn giản, chính là nhắm mắt lại, sau đó hai chân trước đặt cạnh nhau, hai cái móng vuốt sau cũng đặt cạnh nhau, dù ngồi hay nằm, đều có thể làm. Tuy rằng vẫn có chút dễ bị ngủ quên, nhưng luồng khí trong cơ thể vẫn có thể chuyển động, một lát sau, thân thể bắt đầu nóng lên.

Hương Hương có chút bất an, có phải do bản thân uống quá nhiều thuốc, xuất hiện tình huống quái dị, đang muốn mở to mắt xin ý kiến Luyện yêu sư, lại nghe giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu: “Tập trung”.

Nghe hắn nói vậy, Hương Hương bỗng chốc lại an tâm, xem ra hắn vẫn luôn ở bên cạnh chú ý xem chừng mình. Đã nói thế, vậy hiện tượng nóng lên như vầy hẳn là bình thường rồi. Lòng Hương Hương an tâm trở lại, quả nhiên cảm thấy tốt hơn chút, không còn cảm giác quá nóng nữa. Nhưng dần dần, càng nóng hơn, giống như đang ở trong lò lửa, cả người đều có cảm giác nóng bừng đau đớn.

Luyện yêu sư lại một lần nữa lên tiếng: “Uống”. Lập tức Hương Hương cảm giác như có cái chai đưa tới bên môi, nhanh chóng há mồm ‘ực ực’, uống được một nửa, bỗng nhiên nghĩ đến vết xe đổ, không khỏi ngừng lại.

Luyện yêu sư nói: “Uống hết”. Nàng mới tự tin uống tiếp, cảm giác nóng rực lại dịu xuống một chút, tiếp tục ổn định tinh thần tĩnh tọa. Trải qua một lúc lâu, Hương Hương cảm thấy bản thân giống như con vịt bị bắt để trong lò nướng, không, thỏ nướng, chịu lửa mạnh dày vò. Mà đầu bếp, cũng chính là Luyện yêu sư uy bình dược cho nàng, giống như đang quét một lớp dầu mè… Cứ thế lặp lại, không dưới mười lần, lúc này, lại càng nóng không chịu nổi, lại chờ mòn chờ mỏi, nhưng không thấy Luyện yêu sư đưa chai tới nữa…

Nhịn nhịn, nhịn thêm chút nữa… Rốt cuộc nóng tới mức muốn bốc hơi, nước quanh thân bắt đầu ‘ùng ục’ sôi trào, Hương Hương rốt cuộc nhịn không được mở to mắt, rên rỉ kêu: “Sư huynh…” Hương Hương vẫn cho là Luyện yêu sư đang ngồi trên bờ, không ngờ mở to mắt mới phát hiện thì ra hắn đang ở trong nước, hơn nữa là ngay cạnh bên nàng, ngâm mình trong làn nước xanh biếc. Áo trắng như tuyết nổi trên mặt nước, như một đóa Bạch Liên hoa rực rỡ. Cả người hắn tỏa ra hào quang màu tím, tạo thành kết giới bao quanh hai người bọn họ, dường như đang chống đỡ cái gì đó. Một người vẫn luôn áo không dính bụi trần, không trải qua khói lửa nhân gian như hắn, trên gương mặt tuấn mỹ lúc này lại đầy mồ hôi, thoạt nhìn như đang cố hết sức lực.

“Sư huynh…” Hương Hương cảm giác như sắp bị nướng chín rồi, sẽ bị đốt tan thành mây khói, rên rỉ nhào vào trong lòng Luyện yêu sư, theo bản năng tìm kiếm tầng bảo hộ cuối cùng. Luyện yêu sư hé mắt nhìn nàng, ánh mắt nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Hắn giơ tay lên, thổi nhẹ một hơi vào ngón trỏ, ngón tay trắng nõn đột nhiên vỡ ra tạo thành vết thương. Hương Hương bị nướng đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có gì đó đưa tới bên môi, cho rằng cuối cùng đã có thuốc uống, rốt cục lại có thể giảm bớt chút ít cảm giác nóng rực khổ sở này, liền tham lam liếm cắn lấy. Nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như nước suối ngọt. Rốt cục, cơn nóng kia hạ xuống, không được bao lâu, lại dâng lên một cảm giác tê liệt đau đớn.

“Sư huynh…” Hương Hương kêu thảm thiết một tiếng, rốt cục chịu đựng không nổi loại đau đớn nữa, liền hôn mê.

Cảm giác như đang bước chậm trong bóng tối vô tận, phía trước mơ hồ có thể thấy được một tia sáng, nhưng bất kể nàng đi như thế nào, đi bao lâu, lại thủy chung không đến được nơi đó.

“Đây là đâu?”

Nàng mơ hồ nhớ hình như mình đang ngồi trên giường lên mạng, sao đột nhiên lại đến đây? Đợi chút, hình như mình là một con thỏ, sống trong một cung điện rất lớn, rất khí thế. Mà người nuôi mình, là một đại soái ca cực kỳ tuấn mỹ, người ta gọi hắn là…

“Hương Hương! Hương Hương!”

Phía trước không biết từ nơi nào bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng kêu dồn dập, giọng rất quen thuộc.

“Cứu cứu ta, Hương Hương…”

Phía sau lại có một tiếng kêu cứu mỏng manh, Hương Hương đang do dự nên tiếp tục đi tới, hay là quay trở lại, bỗng nhiên thân thể chấn động, tỉnh lại. Mở to mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt tuấn tú đầy vẻ lo âu.

“Vụ Nguyệt…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.