[Dịch]Yêu Quái Y Quán

Chương 5 : Thanh Hình (1)




Lục Vưu quay về núi khi đã rảnh rỗi, ngoại trừ việc chẩn bệnh, toàn bộ công việc vặt đều giao hết cho Giang Hoài xử lý, còn tay chân hắn lười nhác đến hợp tình hợp lý

Giang Hoài tự biết mình trốn chẳng được, mà đối phương cũng không có ý làm hại, nên cũng chả thèm phản kháng chi cho phí sức, tĩnh tâm ở lại y quán, hàng ngày trông thấy vài tiểu yêu kì kì quái quái. Đã quen trải qua gió tanh mưa máu, thế nên cuộc sống yên ả như hiện tại khiến y ngỡ như ảo ảnh. Nhưng trong lòng vẫn có chút mong nhớ sư môn, nhiệm vụ cuối cùng đã thất bại, bị một đám không rõ tung tích bao vây sát hại, đối phương hiển nhiên đã có âm mưu ám sát từ trước, loại bỏ được Hàn Giang Tuyết không biết có tiếp tục ra tay với Lan Đình Các không.

Thương thế của Giang Hoài chẳng hiểu sao lại hồi phục chậm như vậy, Lục Vưu vẫn cách mấy ngày đến thay băng giúp gã như cũ.

Giang Hoài chuyển tầm mắt đến người trước mặt. Ngoại trừ bàn tay thỉnh thoảng làm chuyện mờ ám, lúc nào cũng ăn nói hàm hồ, thì làm việc vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ.

Lục Vưu dựa sát người vào y mà tháo băng. Hôm nay hắn mặc trường sam xanh nhạt, không còn y phục sặc sỡ, thoạt nhìn lại thiếu đi vài phần nhiệt huyết.

Lục Vưu nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần thay thuốc thêm một lần nữa là ổn rồi. Ngày thường đừng hoạt động mạnh là được.”

Giang Hoài im lặng một lúc, nói: “Làm phiền.”

Chẳng bao ;âu sau khi thay băng, Lục Vưu bệnh cũ tái phát lại đi sai khiến người bệnh. Hắn nói: “Ngươi đi đến Hồng Tiêu gia ở đầu phố Hà Tây lấy ô lụa ta đã đặt trước về đây.”

Giang Hoài ngay lập tức chuẩn bị khởi hành, Lục Vưu lại gọi y lại: “Chờ một chút.”

Hắn kéo kiếm tuệ của Giang Hoài xuống, nói: “Khi nào đi qua nhà Hề Nang thì đưa cái này cho nó, bảo nó đưa đi Lan Đình Các.” Ngưng một câu, rồi lại lên tiếng “Mấy hôm nữa thì về đi.”

Giang Hoài giật mình: “Thật sao?”

Lục Vưu ngay lập tức thay đổi thái độ, bộ dạng uể oải: “Nói dối đấy, trước tiên cứ báo bình an đã, tránh việc mất tích lâu ngày nên có người đến lật tung núi của. Còn những việc khác, phải xem tâm trạng ta đã.”

Nét mặt trầm tĩnh trước giờ của Giang Hoài trong khoảnh khắc có chút thả lỏng, cực kì nghiêm túc nói: “Đa tạ.”

Xử lí mọi chuyện xong, Giang Hoài lên đường hồi phủ.

Thời tiết thay đổi theo mùa, mặt trời càng ngày càng chói chang.

Lục Vưu từ trước đến giờ sợ khổ sợ mệt, không thích nóng bức, vừa đến mùa hè liền không bước chân ra khỏi cửa. Ngày hôm trước, đồ tạ lễ của Đông Hải vừa mới được gửi đến, Lục Vưu liền lấy mấy thước giao tiêu bảo Giang Hoài đưa đi làm ô để che nắng.

Giang Hoài thường cảm thấy Lục Vưu không giống kiểu yêu quái hấp thụ tinh hoa trời đất để sống, so với giới vương quyền quý tộc thì cuộc sống của hắn chỉ sung sướng hơn chứ không hề kém. Bộ dáng như tiên giáng trần, vậy mà tính nết cứ như một vị đại tiểu thư.

Nghĩ đến đây khóe miệng Giang Hoài bất giác cong lên.

Lúc đi qua một hồ nước nông, sương mù không biết từ đâu kéo đến dày đặc. Giang Hoài không nhớ rõ khung cảnh đoạn này, đi vài vòng rốt cuộc vẫn quay về chỗ cũ, mới nghi mình lạc đường. Bất chợt từ đâu truyền đến tiếng kêu cứu yếu ớt, y cố gắng lắng, loáng thoáng vọng ra từ sâu trong đầm lầy. Giang Hoài cảnh giác cầm chặt kiếm trong tay, trong núi sâu này ít ai lui tới, khắp nơi đều là trận pháp do Lục Vưu bày bố, vào núi đã khó khăn, xuống núi càng khó khăn hơn. Người này đích xác không phải phàm nhân, mà chính là yêu quái. Tuy rằng không phải ai cũng biết ngọn núi này là sở hữu của Lục Vưu, nhưng những tiểu yêu bình thường cũng không dám lỗ mãng, thế nhưng từ xưa đến này người và yêu không cùng chung đường, chẳng thể không đề phòng.

Dù sao thì cũng không thể thoát ra khỏi sương mù lúc này, Giang Hoài đành đi về phía phát ra tiếng kêu cứu.

Trong rừng cây cối vô cùng um tùm, đa số là những cây cổ thụ hơn trăm năm tuổi, thân cây to đến độ phải mấy người ôm mới xuể, cành lá xum xuê tươi tốt, rũ xuống chấm đất.

Giang Hoài vượt qua cả tá thứ vướn víu, mới thấy một thiếu nữ áo xanh nửa người chìm trong đầm đang không ngừng lớn tiếng kêu cứu. Thiếu nữ nhìn thấy Giang Hoài, hai mắt lập tức sáng lên, vội vã la lớn: “Công tử, cứu mạng! Cứu mạng với!”

Giang Hoài suy nghĩ trong chốc lát, đặt hộp đựng ô bên một gốc cây sạch sẽ, sau đó đưa Hàn Thiền về phía thiếu nữ kia, kéo nàng lên.

Thiếu nữ không giấu được nét vui mừng khi vừa mới thoát chết, mặt vẫn trắng bệch, bất chấp bùn lầy khắp người, ngồi bệt xuống đất, vẫn chưa hết hoảng sợ, gắng gượng thi lễ trước Giang Hoài: “Tiểu, tiểu nữ là Thanh Hình, đa tạ công tử đã cứu mạng!”

Sương mù dường như đã tan đi một ít. Giang Hoài nói: “Nơi này nguy hiểm, nhanh chóng rời đi.”

Thanh Hình có chút thẹn thùng, vô cùng đáng thương nói: “Công tử, ta vừa nãy sợ đến bủn rủn cả chân, nên giờ không đứng lên nổi.”

Giang Hoài đành đưa tay đỡ nàng, Thanh Hình thụ sủng nhược kinh: “Không cần không cần, như thế sẽ làm bẩn y phục của công tử!”

Giang Hoài đáp: “Không sao.”

Thanh Hình dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, thấy Giang Hoài anh tuấn như thế, lại còn là ân nhân cứu mạng của mình, cũng không cự tuyệt nữa, cười hì hì cầm lấy tay y, lên tiếng: “Công tử thật là một người tốt. Ta đến núi này để tìm đồ, kết quả không những lạc đường, mà còn rơi vào đầm lầy, mém tí nữa mất mạng! May nhờ công tử cứu giúp, Thanh Hình không biết phải báo đáp thế nào cho phải!”

Giang Hoài giữ lấy bả vai của nàng, nghe câu được câu mất, hỏi: “Đã tìm thấy đồ cần tìm rồi chứ?”

Thanh Hình vẻ mặt có chút kỳ quái, cười cười nói: “Tìm được rồi. Quả thực tìm mỏi cả mắt mới thấy…”

Lời còn chưa dứt, bạch quang hiện ra, một vệt máu bắn lên Hàn Thiền, nhưng không kịp bám vào thân mà nhỏ giọt xuống mũi kiếm.

Thanh Hình bị Giang Hoài đánh lui, nửa người dưới biến thành đuôi rắn màu xanh, hai bên má đều là mạch máu đen xì, chỉ mới vừa rồi còn là một thiếu nữ đơn thuần xinh đẹp giờ lại hiện nguyên hình thành một thứ xấu xí như vậy, ả ta lè lưỡi, liếm liếm vết thương trên cánh tay nói: “Công tử vừa mới cứu người ta xong, vậy mà bây giờ lại nỡ ra đòn hạ sát, thật sự là trở mặt vô tình mà.”

Giang Hoài nói: “Là vật gì…”

Thanh Hình cười: “Đương nhiên là… yêu nguyên của ngươi rồi.”

Chưa nói hết câu, đuôi rắn đã quất mạnh về phía Giang Hoài.

Giang Hoài rút kiếm đỡ, cùng với nó so chiêu, kiếm pháp của y vốn điêu luyện, lại có yêu nguyên hộ thân, so qua mấy hiệp y càng ngày càng chiếm thế thượng phong.

Thanh Hình không ngờ một kẻ phàm nhân lại khó giải quyết đến vậy, bắt đầu có ý lui bước.

Giang Hoài thừa cơ đánh tới, kiếm pháp ảo diệu, sát tâm nổi dậy, đâm thẳng đến yết hầu Thanh Hình. Chỉ kém nửa tấc liền có thể lấy mạng đối phương, thì bỗng dưng trước mắt Giang Hoài tối sầm lại, trong khoảnh khắc, dường như ngũ uẩn lục căn* biến mất, lúc tỉnh lại Giang Hoài đã bị trói chặt trên một tảng đá lớn.

*: khái niệm nhà Phật

Lục căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức.

Ngũ uẩn: còn có tên khác là ngũ ấm, ấm là ngăn che (ngăn che chân lý). Ngũ uẩn gồm có: sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn, thức uẩn.

Thanh Hình thi triển phép thuật buộc hai tay y ra sau người, thay y thu hồi Hàn vào vỏ kiếm, vờ vĩnh nói: “Đáng tiếc, Thanh Hình cũng cho rằng bản thân xém chút đã bỏ mạng, thế nào mà ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta lấy được yêu nguyên này, công tử đừng oán trách ta.”

Thanh Hình mỉm cười cúi người xuống, hơi thở nồng nặc, chậm rãi xoa lồng ngực y, vừa định động thủ, bỗng nhiên có người lên tiếng: “Ai nha, có phải ta đã quấy rầy hai vị rồi không? ”

Thanh Hình quay đầu lại, đôi đồng tử màu vàng đột nhiên co lại thành một đường: “Lục Vưu ?!” Ả xách Giang Hoài lên, chế trụ cổ họng y đồng thời lùi về sau vài bước, thản nhiên hoán đổi vị trí với y, đẩy Giang Hoài chắn trước người mình.

Giang Hoài đưa mắt nhìn về phía âm thanh vừa mới phát ra, người tới đúng là Lục Vưu.

Hắn nói: “Giang Hoài, ta tới cứu ngươi này, cảm động không?”

Lục Vưu ngồi xếp bằng trên lưng trâu, tay cầm một nhánh lá sen dài nhỏ gác lên vai làm ô, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn y.

Giang Hoài ánh mắt dịu đi phần nào, lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận.”

Lục Vưu hỏi: “Ô giao tiêu của ta đâu? Ngươi để nó đâu rồi? Ta đã phải trả rất nhiều tiền để làm theo yêu cầu đó.”

Giang Hoài nói: “Dưới tàng cây.”

Lục Vưu quả nhiên trông thấy một hộp gấm dài bên gốc cây, hắn liền nhảy xuống lưng trâu, lấy chiếc ô ra liền lập tức vứt bỏ lá sen, tán thưởng: “Uhm, vẫn là cái này tốt hơn.”

Thanh Hình từ lúc đầu đến giờ dường như không tồn tại trong mắt hai người, ả không dám buông lỏng cảnh giác, trong lòng vô cùng tức giận, quát: “Nhiều lời!”

Lục Vưu lúc này mới chuyển cái nhìn sang ả, kinh ngạc nói: “Hở, sao ngươi vẫn còn ở đây?” Lại nói, “Ngươi dựa sát vào người hắn như vậy làm cái gì? Không phải chứ, giữa ban ngày ban mặt mà tuyên dâm a! Chậc chậc!”

Thanh Hình trong lòng tức giận, không khỏi cười lạnh nói: “Có kẻ không có mắt, quấy nhiễu chuyện tốt của ta, chưa đòi bồi thường đi sao được?”

Lục Vưu hỏi: “Ý? Ngươi muốn đền bù gì, nói nghe chút đi.”

Thanh Hình thè lưỡi đỏ, liếm liếm gò má của Giang Hoài, hung tợn nói: “Ta muốn yêu nguyên của hắn.”

Lục Vưu giả bộ khổ não: “Ây da, bị ngươi phát hiện rồi.”

Con ngươi Thanh Hình khẽ chuyển động, đột nhiên ngữ điệu mềm mỏng: “Lục lang ngươi lại cam lòng, ngươi và ta quen biết nhau mấy trăm năm, nhưng ngươi thà đem yêu nguyên cho tên phàm nhân này chứ cũng không cho ta.”

Lục Vưu cười nói: “Đó là lẽ tự nhiên, ngươi đâu đẹp bằng hắn.”

Thanh Hình nói: “Chẳng qua cũng chỉ là tên phàm phu tục tử, chi bằng Lục lang cứ tặng hắn cho ta, ta trả một bộ da rắn được không?”

Lục Vưu ánh mắt khẽ lay động: “Da rắn ư? Thật sự là đồ tốt.”

Thanh Hình thấy hắn dao động, vội hỏi: “Thế nào?”

Nhưng không ngờ rằng Lục Vưu lại từ chối: “Không được, hắn còn nợ Hề Nang tiền phí chẩn bệnh, dù chỉ có mười lạng bạc chẳng quý giá lắm, nhưng ta vẫn tiếc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.