[Dịch]Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 72 : Chương 72




Lê Ngạo Nhiên nhìn Lí Hưng đánh về phía Bạch Nguyệt , không nói gì, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo thâm trầm như tu la đến từ địa ngục , sát khí không ngừng tỏa ra .

Nhanh như chớp liền xuất hiện trước mặt Lí Hưng.

Ngay sau đó, Lí Hưng đã bị đánh bay ra xa, miệng phun máu tươi. Không ai thấy rõ Lê Ngạo Nhiên xuất thủ lúc nào .

“Xem ra, các ngươi đây là muốn tìm chết .” Thanh âm Lê Ngạo Nhiên lạnh như băng không chút độ ấm. Từng bước một từ từ đi đến trước mặt Lí Hưng đang nằm trên đất thở dốc một cách khó khăn.

“Sư huynh, không! Dừng tay, không cần giết hắn.” Quan Hương chắn trước mặt Lê Ngạo Nhiên. Thấy được sát ý dày đặc trong mắt Lê Ngạo Nhiên, nàng đã tìm được đáp án . Sư huynh trong lòng chỉ có nữ nhân kia, vì nữ nhân kia hắn thật sự có thể không chút nào lưu tình mà giết nàng. Thì ra nàng trong lòng hắn chẳng là gì cả. Như vậy, nàng cũng nên rời đi.

Lê Ngạo Nhiên cũng không dừng lại, hơi thở lạnh lẽo bao phủ quanh thân hai người trước mặt khiến cả hai liền rét run cả người , hô hấp cũng có chút khó khăn .

Mặc kệ là ai, nếu muốn thương tổn Bạch Nguyệt, như vậy nhất định phải trả giá thật lớn .

Giờ khắc này, Quan Hương rõ ràng cảm giác được tử vong đang đến rất gần nàng. Nhìn sư huynh ngày càng tiến gần về phía mình, Quan Hương nhắm hai mắt lại. Đây chính là nam nhân nàng yêu sao? Đối với nàng có thể nhẫn tâm tuyệt tình như thế sao .

Nàng phải chết sao? Đột nhiên , nàng cảm giác được mình rơi vào một cái ôm rất ấm áp. Là Lí Hưng, nam nhân này vẫn luôn ở bên cạnh nàng bất cứ lúc nào , bất cứ ở đâu. Dù là lúc này đây hắn cũng muốn chết với nàng sao?

“Thả bọn họ đi đi.” Giọng nói Bạch Nguyệt đột nhiên vang lên từ phía hành lang thành công dời đi sự chú ý của Lê Ngạo Nhiên.

Quan Hương cảm giác được sát khí quanh mình đã biến mất hoàn toàn , không khỏi nhẹ nhàng thở ra . Mở mắt ra lại không nhìn thấy ai ở trong đại sảnh.

“Các ngươi lập tức cút đi cho ta. Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta lần nữa . Nếu không cũng đừng trách ta vô tình.” Thanh âm lạnh lẽo của Lê Ngạo Nhiên vang lên khiến cho Quan Hương không khỏi run rẩy.

Quan Hương cũng không nói chuyện, nâng Lí Hưng đã bị trọng thương đứng dậy đi về phía đại môn .

Cũng không dám xoay đầu nhìn lại, nam nhân này, nàng yêu không nổi.

Nàng có thể sống rời khỏi đây, lại nhờ một câu nói của nữ nhân kia mà thôi.

Quả thật, Quan Hương này không là cái gì cả. Nàng đã thua. Hay nói nàng chưa bao giờ có cơ hội để xen vào giữa bọn họ.

Như vậy, cũng chỉ có thể buông tay mà thôi......

……………………..

Tiểu đình trong biệt viện.

“Huynh thật muốn giết bọn họ sao?” Bạch Nguyệt vừa ăn dưa hấu ướp lạnh, vừa mở miệng hỏi Lê Ngạo Nhiên ngồi đối diện nàng.

Lê Ngạo Nhiên không nói gì, ánh mắt sủng nịnh nhìn Bạch Nguyệt đang vui vẻ chiến đấu với miếng dưa hấu.

Bạch Nguyệt cũng không hỏi tiếp , cắn một miếng dưa hấu, lại hỏi sang chuyện khác :“ Chuyện triều đình huynh xử lý thế nào rồi ?”

“Không sai biệt lắm . Tâm phúc của tả hữu thừa tướng đều giải quyết hoàn toàn. Hổ phù dùng điều binh đã bị Lạc Thiên trộm về . Phỏng chừng, mấy ngày nữa sẽ giải quyết xong thôi.” Lê Ngạo Nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng. Mấy ngày nay, sợ là sẽ có người không thể kiềm chế được nữa. Sẽ là tả thừa tướng hay là hữu thừa tướng có hành động trước đây?

“Nga.” Bạch Nguyệt có chút đăm chiêu.

“Đừng lo lắng.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười, an ủi. Giải quyết Tả hữu thừa tướng, hắn đã làm xong, nhưng chuyện thái hậu bên kia phải do hoàng thượng chính mình đi giải quyết . Nếu ngay cả chuyện này cũng ứng phó không được, thì người kia cũng không có tư cách làm hoàng thượng rồi.

Chuyện hắn đáp ứng sư phụ đã hoàn thành . Còn lại phải do hoàng thượng tự giải quyết , hắn cũng không muốn nhúng tay vào cuộc tranh giành quyền lực này .

“Khi nào thì chúng ta rời đi?” Bạch Nguyệt hơi nhíu mày hỏi. Nói không lo lắng đó là giả . Tuy rằng không biết bọn họ rốt cuộc đã làm gì, nhưng những người kia nhất định cũng sẽ không ngồi không. Có thể làm đến vị trí thừa tướng thì chắc chắn sẽ không dễ dàng đối phó như vậy? Trong lòng Bạch Nguyệt lúc này cảm giác bất an ngày càng tăng. Nàng biết lão công của mình rất mạnh, nhưng dù sao đối mặt không phải người thường.

“Ngày mai ta phải tiến cung, ta sẽ phái người lưu lại bảo hộ nàng. Hai lão già kia cũng sắp hành động , một lưới bắt hết , chúng ta liền rời đi nơi này. Trở về Vô Ưu cung.” Lê Ngạo Nhiên cầm lấy một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng Bạch Nguyệt, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

“Ân, hy vọng càng nhanh càng tốt.” Bạch Nguyệt khẽ cười, cắn một miếng dưa hấu. Nhưng trong lòng nàng cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt. Sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Đây là giác quan thứ sáu mà người ta vẫn hay nói đến sao? Cảm thấy bất an, Bạch Nguyệt trầm giọng nói,“Trong lòng ta vẫn cảm thấy bất an, huynh mấy ngày nay phải thật cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Đã biết, nương tử ngốc, ai có thể làm bị thương được phu quân của nàng đây?” Lê Ngạo Nhiên kiên định nói , trên mặt tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo làm Bạch Nguyệt nhìn đến thất thần. Trong lòng cũng cảm thấy an ủi một chút, đúng vậy, nam nhân cường đại như vậy, ai có có thể thương hại được hắn đây?

Ban đêm, dùng xong cơm, mọi người lại tụ cùng một chỗ báo cáo công việc cho Lê Ngạo Nhiên , xong xuôi liền rời đi không muốn quấy rầy hai người.

Hai người lẳng lặng nằm trên giường, Bạch Nguyệt đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Mấy ngày nay nàng cùng Lê Ngạo Nhiên điên cuồng như vậy. Hình như nguyệt sự tháng này của mình vẫn chưa dến a….có khi nào trong bụng nàng đã có đứa nhỏ không ? Càng nghĩ lại càng có chút không muốn tiếp nhận nổi a….. Thân thể này của nàng vẫn còn vị thành niên đấy !

“Trâu già gặm cỏ non.” Bạch Nguyệt đột nhiên nói thầm một câu.

“Cái gì?” Lê Ngạo Nhiên vốn là đang chăm chú ngắm nhìn Bạch Nguyệt, bỗng nhiên nghe thấy những lời này, có điểm không hiểu.

“Huynh là lão ngưu.” Bạch Nguyệt lấy tay chỉ chỉ ngực Lê Ngạo Nhiên , có chút tức giận nói.

“Hả?” Lê Ngạo Nhiên bật cười,“Nói như vậy nàng là cỏ non sao?”

“Chẳng lẽ không đúng vậy? Ta vẫn chưa mười tám tuổi , còn huynh thì sao ? Huynh đã hơn hai mươi rồi.” Bạch Nguyệt bĩu môi nói.

“Ta mới hơn hai mươi một chút, này cũng coi như lão ngưu sao?” Lê Ngạo Nhiên ủy khuất hỏi lại.

“Thật là không dám tưởng tượng, nếu ta vẫn chưa đến mười tám đã sinh hạ đứa nhỏ sẽ ra sao nhỉ?.” Bạch Nguyệt theo bản năng sờ sờ bụng mình.

Nghe Bạch Nguyệt nói và nhìn thấy hành động của nàng , làm cho Lê Ngạo Nhiên mừng rỡ như điên, ôm chầm Bạch Nguyệt vào ngực, tay kia thì nhẹ nhàng sờ lên bụng Bạch Nguyệt, vui vẻ nói;“Thật sao? Nàng có đứa nhỏ sao? Khi nào thì có ?”

“Ngốc, sao có thể nhanh như vậy chứ , ta chỉ là nói nếu như .” Bạch Nguyệt hờn dỗi nói, một phen chụp lấy tay Lê Ngạo Nhiên đang làm loạn trên bụng nàng.

“Cũng có thể, chỉ mới mấy ngày, quả thật cũng không biết, bắt mạch cũng chưa thể phát hiện được .” Lê Ngạo Nhiên trên mặt có chút thất vọng, nhưng lập tức lại cao hứng, xoay người nằm đè lên Bạch Nguyệt, ở bên tai Bạch Nguyệt khẽ cười nói,“ Vậy chúng ta càng phải tích cực thêm, nhất định nhanh sẽ tạo được bảo bảo .”

“Huynh thích tử nhi hay là nữ nhi?” Bạch Nguyệt thẹn thùng nhìn ánh mắt tỏa sáng của Lê Ngạo Nhiên như hận không thể lập tức đem nàng hòa vào thân thể mình, vĩnh viễn không buông ra. Sắc mặt Bạch Nguyệt hơi hơi phấn hồng, cái mũi khéo léo, hai cánh môi ướt át tiên diễm kia lại càng thêm dụ hoặc mười phần, như đang mời chào Lê Ngạo Nhiên nhanh hôn đi.

“Đều thích, chỉ cần là nàng sinh ta đều thích.” Lê Ngạo Nhiên cũng không để Bạch Nguyệt có cơ hội nói chuyện, cúi đầu hôn môi Bạch Nguyệt......

“Gió mùa hè, thật là mát mẻ a ~!” Lăng Ngôn ngồi trên nóc nhà, vừa uống vừa ngắm trăng, miệng lẩm bẩm tự nói chuyện . Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân rất nhẹ, Lăng Ngôn cũng không quay đầu, bởi vì hắn không cảm thấy sát khí.

“Lăng công tử tâm tình thật tốt a.” Thanh âm này Lăng Ngôn quen thuộc, là vị cô nương mang theo tiểu điêu, Lam Hàn Lạc.

“Lam cô nương tâm tình cũng rất tốt nha, trễ như vậy còn ra bên ngoài ngắm trăng.” Lăng Ngôn quay đầu lại, mỉm cười nhìn trang phục của Lam Hàn Lạc.

“Không phải ngắm trăng, là đang truy một tội phạm. Ta là thợ săn tiền thưởng. Giúp quan phủ bắt tội phạm, cần nhờ thù lao để ăn cơm.” Lam Hàn Lạc không khách khí , ngồi xuống bên người Lăng Ngôn,“Đúng dịp đi ngang qua , nhìn thấy Lăng công tử đang ở trên đây ngắm trăng.”

“Ha ha, thực nhìn không ra đến Lam cô nương là thợ săn tiền thưởng.” Lăng Ngôn ha ha cười.

“Đúng rồi, Lăng công tử làm sao đi lên đây được ? Ở đây rất cao, ngươi sẽ rất nguy hiểm a.” Lam Hàn Lạc đột nhiên nhớ tới Lăng Ngôn hình như là một thư sinh văn nhược, làm sao có thể đi lên đây ngắm trăng.

“Ha ha.” Lăng Ngôn cười, đang muốn trả lời, đột nhiên một đạo tàn ảnh nhào đến trong lòng Lam Hàn Lạc. Là tiểu điêu!

Lam Hàn Lạc nhìn móng vuốt tiểu điêu còn dính một miếng vải, nhíu mày, quay đầu về phía Lăng Ngôn nói:” Lăng công tử, sau này còn gặp lại, ta có việc phải đi trước. Là Phi Thiên Miêu!” Nàng đứng dậy vừa định rời đi, lại đột nhiên quay đầu nói,“Về sau không cần tùy tiện trèo cao như vậy. Rất nguy hiểm.”

Dứt lời, người đã muốn phi thân đi xa.

Lăng Ngôn mày nhíu lại. Phi Thiên Miêu, nếu hắn nhớ không lầm, phi tặc kia am hiểu nhất là dùng ám khí và dùng độc . Nha đầu kia liền như vậy tùy tiện đuổi theo .

“Ai! Thôi.” Lăng Ngôn thở dài đứng dậy,“Coi như là báo ân đi.” Lập tức, phi thân đuổi theo hướng Lam Hàn Lạc biến mất .

“Buông ra, tên hỗn đản này! Biến thái!” Lam Hàn Lạc tức giận mắng , thanh âm chứa đựng sự lo lắng.

Nàng thật quá sơ suất, dễ dàng bị Phi Thiên Miêu ám toán. Bây giờ nàng và tiểu điêu đều không thể động đậy . Tên Phi Thiên đeo khăn che mặt, đem nàng đặt lên nóc nhà, đang muốn cởi bỏ y phục của nàng. Chẳng lẽ hắn muốn vũ nhạc nàng . Trong lòng Lam Hàn Lạc vừa tức vừa vội .

“Tiểu mỹ nhân, đừng nóng vội, một hồi nàng còn cầu ta không cần buông ra đâu. Ta sẽ thật tốt đối đãi nàng.” Phi Thiên Miêu nhìn Lam Hàn Lạc, ở dưới ánh trăng làn da trơn bóng của nàng càng thêm mê hoặc hắn . Hắn nở nụ cười hạ lưu, tay chậm rãi sờ mặt Lam Hàn Lạc, chậc chậc tán thưởng nói.“Thật không nghĩ tới, một thợ săn tiền thưởng lại là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa , tại sao không sớm một chút tìm tới ta …haha ?”

“Tên hỗn đản!” Thanh âm Lam Hàn Lạc càng ngày càng thấp, trong người ngày càng khô nóng , lúc này nàng đã hiểu, vừa rồi bột phấn nàng hít vào không chỉ có thuốc tê, tựa hồ còn có thêm cái khác trong đó, mà nó làm cho cả người nàng đột nhiên bùng lên một cảm giác khó hiểu và không thể kiềm chế. Nóng, nóng quá, cả người đều nóng quá.

“Một hồi nàng sẽ không mắng ta nữa , chỉ biết cầu ta yêu thương nàng thôi.” Nhìn Lam Hàn Lạc sắc mặt phi hồng, Phi Thiên Miêu giọng điệu càng thêm cợt nhã.

Đột nhiên động tác trên tay cứng lại, một cỗ hơi thở tử vong bao phủ lấy hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích, muốn chạy trốn, chân lại giống như bị giữ chặt tại chỗ.

“Các hạ tâm tình thật tốt a, ở trên nóc nhà lại muốn làm việc này.” Một thanh âm trêu tức vang lên ở phía sau hắn.

Phi Thiên Miêu cả người cứng ngắc, không dám quay đầu, cố hết sức nghẹn ra vài chữ :“ Đại hiệp xin tha mạng.”

“Chậm , ha ha.” Sau khi âm thanh tiếng cười biến mất, một cái đầu người bay xuống, máu văng khắp nơi , thân thể to lớn rơi xuống phát ra một tiếng vang lớn.

Lam Hàn Lạc rõ ràng thấy được Lăng công tử một thư sinh văn nhược đứng trước mặt nàng mỉm cười , trong phút chốc biến thân thành một tu la giết người . Nụ cười của hắn vẫn như thế , nhưng lúc này lại trở nên lạnh như băng , như đóng băng mọi thứ chung quang. Trên mặt mỉm cười, ra tay liền đoạt mạng người khác.

“Ngươi thật đúng là nha đầu ngu ngốc.” Lăng Ngôn ngồi xổm xuống , giúp Lam Hàn Lạc chỉnh đốn lại quần áo, nhìn mặt Lam Hàn Lạc đỏ một cách bất thường và ánh mắt không thể tin, Lăng Ngôn lắc đầu cười “ Ta chưa bao giờ nói ta không biết võ công .”

Nói xong, cầm lên tiểu điêu đặt vào trong lòng Lam Hàn Lạc, rồi ôm cả người nàng lên. Lúc này Lăng Ngôn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng rất cao còn có hai mắt đã trở nên mông lung, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Phi Thiên Miêu cư nhiên còn mang theo xuân dược, xem ra, chỉ có đi làm phiền người nào kia thôi. Hy vọng không có làm chậm trễ đại sự của hắn. Lăng Ngôn cười một cách giảo hoạt.

“Lăng công tử......” Lam Hàn Lạc thanh âm run rẩy ,“Ta, ta nóng quá.”

“Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ hết nóng thôi .” Lăng Ngôn trả lời, trên mặt vẫn là nụ cười vận đạm phong khinh.

“Ân, nhanh chút, ta chịu không nổi , thật sự nóng quá.”” Lam Hàn Lạc liếm liếm bờ môi khô khốc.

“Cũng sắp đến.” Lăng Ngôn ôm Lam Hàn Lạc cấp tốc phi thân về phía trước.

Mà lúc này trong phòng Bạch Nguyệt, hai người đang ôm nhau chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Cửa đột nhiên bị gõ dồn dập, cùng với thanh âm của Lăng Ngôn : “Ngạo Nhiên, mau đi ra, có việc.”

“Tốt nhất là thật sự có việc, nếu không......” Lê Ngạo Nhiên đứng dậy tức giận mặc quần áo.

Bạch Nguyệt nở nụ cười:“Chắc là hắn thật sự có việc.”

“Hy vọng như thế.” Lê Ngạo Nhiên mang theo tâm tình khó chịu, bất mãn rời khỏi phòng.

Cửa vừa mở ra , liền nhìn thấy Lăng Ngôn đã đứng đợi sẵn , trong lòng còn ôm một nữ tử xinh đẹp, mà gương mặt nàng ta đỏ rực, hô hấp cũng dồn dập .

“Ngươi khi nào thì có ham mê này?” Lê Ngạo Nhiên vừa thấy liền hiểu được nữ tử trong lòng Lăng Ngôn bị người hạ dược. Giờ phút này chính vô lực tựa vào trong lòng Lăng Ngôn.

“Ít nói nhảm , mau giúp nàng giải dược.” Lăng Ngôn tức giận nói. Biết rõ Lê Ngạo Nhiên là đang trêu ghẹo hắn , lại nhịn không được quát lại hắn.

“Kì lạ , không phải ta hạ dược, ta không có thuốc giải nha.” Lê Ngạo Nhiên vẻ mặt khó hiểu, sau đó bồi thêm một câu “Không bằng, ngươi hy sinh chính mình làm giải dược giúp nàng là tốt nhất.”

Lăng Ngôn khóe miệng run rẩy, tên này học xấu như thế từ bao giờ. Chẳng lẽ khi có nương tử sẽ trở nên như vậy?

“Được rồi, ôm đến phòng của ngươi đi.” Lê Ngạo Nhiên cũng lười đùa giỡn hắn,“Ta lập tức qua .”

“Nhanh chút.” Lăng Ngôn nhìn nam nhân ác liệt trước mắt, thật đúng là không còn lời nào để nói với hắn.

“Ta đi một lát .” Lê Ngạo Nhiên hướng trong phòng Bạch Nguyệt thông báo một tiếng, nghe Bạch Nguyệt trả lời , mới trở về phòng mình lấy hòm thuốc .

“Lăng công tử......” thanh âm Lam Hàn Lạc càng ngày càng thấp, càng dựa sát vào trong lòng Lăng Ngôn, chỉ có vậy mới khiến nàng giảm đi cảm giác khô nóng trên người , hơn nữa lồng ngực của nam nhân này cho nàng một cảm giác rất yên ổn, rất ấm áp .

“Sẽ tốt thôi, ngoan a.” Lăng Ngôn cười khổ, đá cửa phòng, đem Lam Hàn Lạc cẩn thận đặt lên giường của mình.

“A, phát xuân sao !” Lê Ngạo Nhiên vừa vặn tiến vào thấy một màn như vậy, cũng ác độc đáp lễ lại Lăng Ngôn lúc trước hay như thế châm chọc hắn .

“Nhanh chút.” Lăng Ngôn thúc giục , đáy mắt nhưng không có một tia cảm xúc.

Lê Ngạo Nhiên cũng lười nói nữa, hạ châm, uy dược, sau đó bắt đầu kiểm tra.

Lăng Ngôn nhìn người trên giường sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, nhẹ nhàng thở ra , mỉm cười nói:“Đêm nay ngươi nghỉ tạm ở đây đi.” Không đợi Lam Hàn Lạc đáp lời, Lăng Ngôn xoay người rời đi.

Còn chưa hoàn toàn khôi phục, Lam Hàn Lạc đỏ bừng mặt, chính mình vừa rồi đã làm gì? Cảm giác được hắn ôm ấp, cư nhiên lại muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa. Trong lòng nghĩ mà sợ , nếu đêm nay không phải hắn cứu, như vậy trong sạch của nàng thật sẽ hủy trong tay tên hỗn đản kia. Là hắn cứu nàng. Lam Hàn Lạc khẽ cười, hắn khi đuổi tới cứu nàng, cũng không có giậu đổ bìm leo, lập tức tìm người giải dược giúp nàng. Hiện tại lại đem giường tặng cho nàng, trong lòng nàng có cái gì đang nhẹ rung động? Đêm nay , Lam Hàn Lạc an tâm mà ngủ, vẫn còn giữ nụ cười trên môi.

Khi Lê Ngạo Nhiên trở lại phòng, đã thấy Bạch Nguyệt yên ổn nằm ngủ. Hắn nhẹ bước đến bên giường , cởi quần áo trên người , rồi nằm xuống bên cạnh, với tay ôm nàng vào lòng , trong lòng tràn đầy hạnh phúc và ấm áp , cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, khi Lam Hàn Lạc đi ra từ phòng của Lăng Ngôn, liền ngây ngốc . Vì trước cửa đã tập hợp rất nhiều người , tất cả đều là nam nữ tuấn mỹ. Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ sao? Đứng ở phía trước là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, làm cho nàng ngơ ngẩn nhìn quên cả hô hấp.

“Ngươi chính là vị cô nương đêm qua Lăng Ngôn mang về sao?” Bạch Nguyệt tò mò nhìn nữ tử trước mắt. Buổi sáng vừa thức dậy nàng liền nghe Lê Ngạo Nhiên nói lại chuyện tối hôm qua , nghĩ sớm chạy tới nhìn xem, khi tới lại phát hiện một đám trưởng lão và hộ pháp vô lương kia còn đến sớm hơn cả nàng.

“A?” Lam Hàn Lạc nhìn nhiều người như vậy, nhất thời không biết làm sao.

Bạch Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của nàng ta, nhớ tới trước đây chính mình cũng bị cả đám người dùng ánh mắt sói này quan sát mình, không khỏi có chút đồng tình với người trước mắt, quay đầu hướng mọi người phía sau nói:“Nên làm gì đều đi làm đi!”

“Phu nhân đã lên tiếng , đi mau đi mau!” Bạch Nguyệt lên tiếng , cả đám người lập tức giải tán .

Bạch Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đám người này thật thích náo nhiệt nha.

“Xin chào, ta là Bạch Nguyệt, cô nương tên là gì?” Bạch Nguyệt mỉm cười tò mò nhìn nữ tử trước mắt. Buổi sáng chợt nghe lão công nhà mình nói tên ngốc Lăng Ngôn kia ôm một nữ nhân trở về, nhưng sao bây giờ chỉ nhìn thấy nữ tử này đi ra, không thấy Lăng Ngôn đâu cả.

“A, Bạch cô nương xin chào, ta gọi là Lam Hàn Lạc.” Đột nhiên nhớ tới vừa rồi đám người kia đều gọi nàng kia là phu nhân, liền sửa lại lời nói,“Bạch phu nhân.”

“Ha ha, đừng để ý đám người kia kêu loạn . Lăng Ngôn đâu?” Bạch Nguyệt ánh mắt tìm kiếm người phía sau Lam Hàn Lạc.

Lam Hàn Lạc mặt liền đỏ, lắp bắp nói:“Hắn không ở bên trong, đêm qua không có, không có......”

“Không có gì?” Bạch Nguyệt cười rộ lên, nhìn nữ tử trước mắt cũng không tính liền như vậy buông tha nàng.

“Không có, không có ~~” tay Lam Hàn Lạc nắm váy áo, vội vàng giải thích .

Bạch Nguyệt rốt cục nhịn không được, cười to:“Được rồi, không đùa nữa .” Biết nữ tử trước mắt sẽ không thể nói rõ là không ngủ cùng Lăng Ngôn, lại vẫn là nhịn không được muốn trêu ghẹo nàng.

“Bạch phu nhân ~!!” Lam Hàn Lạc mặt đỏ rực , cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Kêu Bạch cô nương đi, ta vẫn chưa thành thân đâu. Hơn nữa phu quân ta cũng không phải họ Bạch.” Bạch Nguyệt đột nhiên hiểu được lạc thú của đám người kia . Thì ra nhìn người khác quẫn bách thành như vậy, trong lòng lại rất cao hứng a. Ha ha, thú vị, chờ tên Lăng Ngôn kia xuất hiện nhất định phải chơi đùa hắn mới được!

“Cái kia, Bạch cô nương, người biết Lăng công tử ở đâu không, ta muốn nói lời cảm tạ với huynh ấy.” Lam Hàn Lạc có chút chút ngượng ngùng hỏi.

“Gấp cái gì, ăn cơm trước đã.” Bạch Nguyệt tâm tình rất tốt, Lê Ngạo Nhiên ăn cơm xong sẽ đi vào cung , không còn ai bồi nàng nói chuyện, chuyện của nữ tử trước mắt này và Lăng Ngôn sẽ rất thú vị đây. Làm sao có thể buông tha dễ dàng được.

Lam Hàn Lạc không còn cách nào chỉ có thể đi theo Bạch Nguyệt tới đại sảnh.

Đây là lần đầu hai nữ nhân này gặp mặt, không có người nào nghĩ đến mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên vô cùng bền chặt, càng không có người nghĩ đến, Lam Hàn Lạc về sau lại cùng Lăng Ngôn dây dưa rối rắm cỡ nào.

Chỗ tối, có cái gì bắt đầu rục rịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.