[Dịch]Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 54 : Chương 54




Bạch Nguyệt kinh hãi, không ngờ tên này dám ra tay, định lùi lại, nhưng Thải Hà đúng lúc đi ra, nên đụng vào Thải Hà.

Tay Tư Đồ Tuấn đập mạnh lên ngực Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt biến sắc, nhanh tay hất tay Tư Đồ Tuấn ra.

“ Phi! Hạ lưu!” Bạch Nguyệt tức giận nhổ nước bọt lên người hắn , kéo Thải Hà chạy đi.

Bỏ lại Tư Đồ Tuấn ngơ ngác tại chỗ, ngây dại nhìn bàn tay của mình, cảm xúc mềm mại vừa rồi… Đó là mềm mại, bộ ngực nam tử sẽ không mềm mại như thế. Nói cách khác , chỉ có thể là….. Người kia là nữ nhân! Nhớ lại vóc dáng Bạch Nguyệt nhỏ bé, hình như ‘hắn’ còn cố tình trầm giọng, nhưng vừa rồi, đó rõ ràng là giọng nữ.

Mãi một lúc sau, Tư Đồ Tuấn mới vươn tay lau bọt nước dính trên mặt, đây là lần đầu tiên, có kẻ dám nhổ bọt vào hắn, mắng hắn. Trong lòng Tư Đồ Tuấn bùng lên cảm xúc mãnh liệt. Có bao nhiêu nữ nhân tranh giành chỉ mong lọt vào mắt hắn! Chưa có nữ nhân nào dám đối xử với hắn như vậy!

Bạch Nguyệt kéo Thải Hà chạy đi, vẻ mặt cực kỳ tức giận , không ngừmg hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn ! Hạ lưu! Hạ lưu! Hạ lưu!!! Bạch Nguyệt trong lòng hung hăng phỉ nhổ, chợt nhớ đến một kẻ đáng ghét không kém, Trang Hàn Phong! Cái gã nhìn thấy nàng lấy bánh bao nhét vào ngực! Hừ ! Đàn ông làm gì có người tốt?! Nghĩ đến chỗ này, đột nhiên dừng lại, mắt đen láy đảo tròn, thầm bổ sung, trừ Ngạo Nhiên nhà mình. Thải Hà không ngờ Bạch Nguyệt đột ngột dừng lại, thiếu chút nữa va phải Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt trong lòng thầm kinh hãi, khi nào thì nàng lại xếp Lê Ngạo Nhiên thành là đồ nhà mình? Trợn mắt, kéo Thải Hà tiếp tục đi.

“ Chủ tử, chủ tử……” Thải Hà bất đắc dĩ, cũng có chút lo lắng.

“ Cái gì?” Giọng Bạch Nguyệt có chút bất mãn, không biết nàng đang phiền sao?

“ Chủ tử, ngài đi nhầm đường.” Thải Hà ủy khuất nhỏ giọng nói.

“ Hả ? Vậy sao ?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu, giờ mới để ý, đi nhầm đường thật. Đây chắc là nội viện trà lâu. Gãi đầu ngượng nghịu, cười cười.

Thải Hà trong mắt hiện lên một tia ấm áp, Bạch Nguyệt như vậy mới là chân thật nhất . Bình thường luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, đem tất cả cảm xúc đều che giấu. Thật làm cho người khác đau lòng. Nàng như vậy thật sự rất đáng yêu.

Đột nhiên, có tiếng xì xào truyền đến.

“ Đồ các cô nương cần dùng đã chuẩn bị xong chưa? Đã chuẩn bị sẵn hoa tươi chưa ?”

“ Dạ, đều chuẩn bị xong.”

“ Phần thưởng đâu? Đã chuẩn bị sẵn chưa? Một chút phải đem ra cho khách quý nhìn đấy.”

“ Đang chuẩn bị, sắp xong rồi.”

………………... ......

Các hoa khôi ở ngay kia? Bạch Nguyệt nhoài cổ, muốn nhìn rõ chút, nhưng chỉ thấy bóng người mờ ảo bên cửa sổ.

“ Chủ tử muốn xem?” Thải Hà thấp giọng hỏi, đột nhiên, Thải Hà rất muốn nhìn mặt thật của Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt trừng mắt, không trả lời.

“ Chủ tử không muốn? Nhưng ta tò mò quá. Hay là chúng ta lén đi qua đó nhìn một chút được không? Liếc một cái là đi liền.” Giọng Thải Hà cố nén cười.

Bạch Nguyệt mới trả lời:“ Được rồi, đi thử xem.” Quả thật tò mò quá đi, hoa khôi cổ đại có phải đa tài đa nghệ như đồn đại, xinh đẹp như hoa? Đối với mấy hoa khôi này, Bạch Nguyệt ngoài tò mò, còn có chút thương cảm . Thật sự là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn sao?

Nữ tử số phận hẩm hiu rơi vào chốn lầu xanh, dù không bán thân thì có kết cục ra sao? Chờ phu quân đến giải cứu? Chờ đợi một người cứu rỗi và sống hạnh phúc cả quãng đời còn lại? Buồn cười. Thế giới nam tôn này, có kẻ nào lại không coi trọng xuất thân của nữ nhân. Cứ cho là chấp nhận, nhưng sao rửa sạch được xuất thân chốn thanh lâu? Mang về làm thiếp, nhưng chính thất sẽ để yên sao?

Đáng buồn hay đáng thương? Quảng cáo rùm beng bán nghệ không bán thân, lại tham gia cuộc thi có nhiều quyền quý đến xem thế này, thật sự không có gì sao? Bạch Nguyệt cười lạnh. Khó trách có câu: Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Nhớ tới Đỗ Thập Nương, người phụ nữ xấu số, Bạch Nguyệt thở dài, mất hết tâm trạng. ( haha…các bạn lên google xem chuyện Đỗ Thập Nương nha)

Thải Hà khó hiểu nhìn Bạch Nguyệt suy nghĩ đăm chiêu, trên mặt có chút phiền muộn, lại nghe Bạch Nguyệt thở dài, đau lòng, thấp giọng:“ Chủ tử không thích thì chúng ta trở về.” Chủ tử của nàng đã trải qua chuyện gì, mà sao đôi mắt buồn bã chết lặng thế kia?

Bạch Nguyệt cúi đầu, đột nhiên có chút giận chính mình , tại sao cái gì đều nhìn quá rõ ràng , thấu triệt. Sống như thế thật mệt mỏi quá, đánh mất quá nhiều thú vui rồi .

Suy nghĩ một chút, Bạch Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười:“ Xem, vì sao lại không chứ?” Dứt lời, kéo Thải Hà đi.

Hai người vụng trộm lại gần lầu các, chờ người hầu lui hết, rồi mới leo lên.

Bước trên hành lang, đột nhiên nghe được nhiều thanh âm thật chói tai.

“ Aizza, đây chẳng phải là Lâm Thành Diệp tỷ tỷ sao, nhìn ngón tay mềm căng như củ hành, nam nhân mà thấy, chỉ tiếc hận không thể tiến lên cắn gặm, thật khiến người khác phải ghen tỵ nha….”

Sau đó là trận cười phụ họa.

Bạch Nguyệt và Thải Hà nhìn nhau một cái , nhịn cười, xem ra, toàn bộ hoa khôi sắp sửa chiến tranh rồi.

Tiếng đáp trả chua ngoa không kém:” Tỷ tỷ… ta hình như còn kém Triệu tỷ tỷ ngươi khoảng nửa năm thì phải? Tiểu muội thật không dám nhận.”

Lại một trận cười ầm lên, coi bộ các giai nhân chỉ đứng đó xem hổ chiến, xem diễn tuồng mà thôi.

“ Ngươi! Họ Diệp, chờ đấy.”

“ Đây cũng là lời tiểu muội muốn nói.”

Giọng vịt cãi nhau quàng quạc chỉ dừng khi có tiếng gọi nhỏ:” Các cô nương, đã đến giờ.”

Bạch Nguyệt nhìn xuyên qua rèm cửa, thấy đa phần mọi người đứng dậy ra ngoài, đột nhiên vang lên một tiếng cảm thán.

“ Đây là Thiên Thủy Liên Hoa trong truyền thuyết sao?”

“ Ngu xuẩn, chủ tử sao lại có thể dùng Thiên Thuỷ Liên Hoa làm phần thưởng cho kỹ nữ? Chỉ là đồ nhái mà thôi.” Một thanh âm đè thấp không kiên nhẫn nói. “ Trời ạ, chỉ là giả lại thôi mà đã vậy, không biết nếu là đồ thật thì…..”

“ Câm miệng, làm chuyện của ngươi đi!” Một tiếng quát lớn .

“ Dạ, dạ.”

Bạch Nguyệt cau mày, kéo Thải Hà lặng yên rời đi.

Trở lại đại sảnh, ngồi vào chỗ của mình. Bạch Nguyệt nhỏ giọng hỏi Lê Ngạo Nhiên:“ Thiên Thủy Liên Hoa là cái gì?”

Lê Ngạo Nhiên quay đầu, cười:“ Một bộ y phục.”

“ Y phục?” Bạch Nguyệt trừng mắt.

Lăng Ngôn nhớ lại nói:“ Một bộ quần áo được dệt và thêu rất đặc biệt mà tạo thành. Cách đây rất lâu, một vị quyền cao chức trọng đã làm tặng nữ nhi. Dùng hơn 10 ngàn sợi tơ lớn, và nhỏ, kim tuyến đủ màu để thêu hoa. Hơn 30 thợ dệt xuất sắc nhất thời bấy giờ làm quần quật cả ngày lẫn đêm để tạo ra. Về sau, vị kia không muốn xuất hiện bộ quần áo thứ hai, đã sai người giết sạch thợ dệt, nhưng sự việc bại lộ. Dân chúng rất căm phẫn, kinh động đến cả đương kim Hoàng thượng, vị kia bị xử tội chết, cô con gái và bộ áo cũng biến mất kể từ ấy.”

Bạch Nguyệt cùng Thải Hà nghe xong, đều thổn thức, không biết đằng sau một bộ quần áo có cả một câu chuyện dài.

“ Vậy bộ y phục đó thì sao?”

“ Không rõ nữa. Có lời đồn là ở trong cung, cũng có lời đồn đã thất lạc ra nước ngoài rồi.” Lăng Ngôn phẩy phẩy tay.

Bạch Nguyệt không thèm hỏi nữa, ngẩng đầu nhìn lên sàn diễn, trong lòng không khỏi thở dài.

Thiên Thủy Liên Hoa, có xinh đẹp nhường nào, cũng chẳng còn ai dám mặc lên người. Trên đài, các hoa khôi lần lượt xuất hiện , cố gắng thi triển hết tài nghệ của mình, có khi là đàn tranh, hay đàn tỳ bà, có người thổi sáo, có người giỏi ca vũ chỉ hận cặp mắt mọi người không chăm chú vào bản thân. Người có chút học vấn thì ngâm thơ đối chữ, thanh âm mềm mại, ngọt ngào quyến rũ lòng người.

Chỉ là, lúc nãy Bạch Nguyệt đã phát hiện bản tính đanh đá chanh chua của các nữ tử này, cũng chả muốn xem nữa. Liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên, phát hiện Lê Ngạo Nhiên cư nhiên lại đang nhắm mắt. Đột nhiên hiểu ra, hắn chẳng quan tâm, chỉ là vì nàng muốn đến. Bạch Nguyệt cười, kéo tay áo Lê Ngạo Nhiên, mắt nhìn về phía cửa ý muốn cũng hắn đi ra ngoài.

Thải Hà nhìn thấy hai người đứng dậy, định mở miệng hỏi. Bạch Nguyệt nhíu mày nói :“ Một lát, ngươi theo Lăng Ngôn về, ta và Lê Ngạo Nhiên có việc.”

Thải Hà ngẩn ra, sau đó mỉm cười , ánh mắt ái muội nhìn hai người , đến mức Bạch Nguyệt muốn trợn trắng mắt .

Ra khỏi trà lâu, Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, bên ngoài thoải mái hơn nhiều.

“ Sao vậy , không thích bên trong?” Bên tai văng vẳng tiếng của Lê Ngạo Nhiên .

“ Huynh cũng không thích đúng không?” Bạch Nguyệt miễn cưỡng trả lời.

Lê Ngạo Nhiên cười.

“ Mấy cô nương đó rất đẹp đúng không?” Bạch Nguyệt trừng to mắt quan sát Lê Ngạo Nhiên, hỏi.

“ Không chú ý.“Lê Ngạo Nhiên thành thật cho biết.

“ Ha ha……” Bạch Nguyệt nghe câu trả lời của Lê Ngạo Nhiên, vừa lòng, cười vui vẻ. Nàng cũng hiểu được, hắn quả thật chẳng thật tâm để ý chuyện gì, lần đầu gặp hắn, chẳng phải hắn cũng như thế sao?

“ Đi lên đó.” Bạch Nguyệt chỉ vào nóc nhà của trà lầu đối diện, quay đầu cười tươi như hoa.

Ngay lập tức, Lê Ngạo Nhiên không nói hai lời ôm eo Bạch Nguyệt bay lên.

“ Ngạo Nhiên, huynh biết không?” Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên ngồi lẳng lặng bên nhau ngắm trăng sao.

“ Cái gì?” Lê Ngạo Nhiên dịu dàng hỏi lại.

“ Ta nhớ, ở quê ta có một cách nói: Nữ nhân đẹp nhất khi đứng trước người mình yêu.” Bạch Nguyệt đứng dậy, nhìn về hướng ánh trăng , lấy tay thả xuống mái tóc dài, quay lại mỉm cười với Lê Ngạo Nhiên.

Lê Ngạo Nhiên nhìn ngây dại. Giờ phút này, Bạch Nguyệt giống như tiên tử giáng phàm, làm cho người ta không dám vươn tay chạm vào.

“ Nếu có tỳ bà thì tốt.” Bạch Nguyệt có chút tiếc nuối.

Lê Ngạo Nhiên không nói lời nào, vỗ tay, lập tức có Hắc y nhân không tiếng động xuất hiện trên nóc nhà.“ Đi lấy tỳ bà đến.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên hạ lệnh.

Hắc y nhân biến mất, một lát sau lại xuất hiện, cung kính cầm tỳ bà dâng lên tay Lê Ngạo Nhiên, rồi im lặng biến mất.

Bạch Nguyệt mỉm cười , ánh mắt dịu dàng nhìn Lê Ngạo Nhiên, nam tử này luôn có thể làm nàng kinh ngạc, luôn thỏa mãn những ước muốn tùy hứng của nàng dù là điều nhỏ nhất.

“ Kiếp này, huynh là của ta nha~”Bạch Nguyệt cười.

“ Ừ.” Lê Ngạo Nhiên giao tỳ bà, mỉm cười.

Bạch Nguyệt nhận tỳ bà, nhẹ nhàng gảy từng nốt. Đã bao lâu nàng không chạm vào nó? Từ khi từ tiểu thư nhà giàu trở thành người làm việc nghèo khổ, hình như không chạm vào nữa. Trước kia, mọi người đều nói rằng , khi nàng ôm đàn ca hát, nàng cực kỳ xinh đẹp.

“ Ngạo Nhiên, huynh phải nhớ kỹ giờ khắc này, nhất định phải nhớ rõ.” Bạch Nguyệt ngồi đối diện Lê Ngạo Nhiên, để làn gió thổi tung mái tóc dài của mình.

”Giờ khắc này, ta vì huynh mà nở rộ.” ( Người ta thường ví phụ nữ như những bông hoa, và vì đàn ông, bông hoa mới nở rộ.)

Lê Ngạo Nhiên giật mình, Bạch Nguyệt dường như dùng chính sinh mệnh nàng để nói với hắn, có chút đau lòng, cũng có vui vẻ, lại….. có chút sợ. Nàng bây giờ mỏng manh như mây khói, dễ dàng bị thổi bay mất.

Bạch Nguyệt gảy nhẹ dây đàn, điều điều âm , rồi mới cất giọng hát.

“Hồng trần nhiều buồn cười, si tình nhàm chán nhất, coi trời bằng vung cũng tốt, cuộc đời này chưa dứt, tâm cũng đã không chỗ nào nhiễu, chỉ muốn đổi được nửa đời Tiêu Dao, tỉnh lúc đối với người cười, trong mộng toàn bộ quên mất, thán trời tối quá sớm, kiếp sau khó liệu, yêu hận xóa bỏ, đối tửu đương ca ta chỉ nguyện vui vẻ đến già, phong nữa lãnh không muốn chạy trốn, hoa tái mỹ cũng không muốn muốn, mặc ta phiêu diêu,

Thiên Việt vui mừng càng nhỏ, không hỏi Nhân Quả có bao nhiêu, một mình say khướt, hôm nay khóc ngày mai cười, không cầu có người có thể sáng tỏ, một thân kiêu ngạo

Ca đang hát vũ đang nhảy, đêm dài đằng đẵng bất giác hiểu đem vui vẻ tìm kiếm.”

Lê Ngạo Nhiên nhìn ngây ngốc, nghe đến thất thần.

Bạch Nguyệt mỉm cười, hát hết lần này đến lần khác, Làn điệu trong trẻo như nước chảy mây bay, ý muốn khám phá nhân gian, hạnh phúc trong đời khiến người nghe cứ đắm chìm.

Giờ khắc này, khắp thiên hạ chỉ có 2 người họ.

Giờ khắc này, hai người tựa như đôi bướm tự do tự tại , quấn quýt không rời.

Rũ bỏ hết thảy, trong mắt chỉ có nhau.

Cho đến khi tiếng ồn ào phía dưới lớn dần. Hai người cùng nhìn xuống phía dưới , mới nhận ra khách nhân trong tửu lầu đều đã đi ra ngoài , đứng đầy dưới đường.

Đầu tiên có người bị tiếng hát hấp dẫn, rồi lan ra nhiều người, tất cả đều ra, si ngốc ngắm nhìn đôi bích nhân tuyệt thế tựa thần tiên hạ phàm đang đàn hát. Nữ, tóc dài phất phơ trong gió, dưới ánh trăng mờ, càng linh động phiêu dật, vạn vật xung quanh đều mất đi màu sắc khi đối diện với dung nhan tuyệt sắc của nàng. Nam, đôi mắt biếc, lạnh lùng hờ hững, nhưng khí thế cao ngạo khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mấy hoa khôi cũng đi ra theo, không rõ vì sao mọi người lại đua nhau ra ngoài, giờ thì mới hiểu được. Trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú vào nữ nhân kia. Nhìn đám nam nhân chung quanh đều si ngốc , trong lòng càng thêm phẫn hận. Một nữ tử tuyệt sắc dường này khiến ai gặp một lần cũng nhớ mãi không quên, vậy thì cuộc thi hoa khôi lần này…….

Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên kinh hãi, khi nào lại có nhiều người xuất hiện thế này? Bạch Nguyệt đứng dậy, không biết phải làm sao. Lê Ngạo Nhiên nhíu mày, cảm nhận những ánh mắt si mê nhìn Bạch Nguyệt, thầm tức giận, ôm chầm Bạch Nguyệt, thi triển khinh công, rời đi trong tiếng gọi ồn ào ở dưới .

Sau khi hai người rời đi, đám người cũng tản dần đi , chỉ còn lại một vài người, một người trong số đó vẫn nhìn về hướng hai người kia biến mất ,cả người run run .

“ Ly…… Nhi……” Đôi môi run rẩy, hai tay nắm thành đấm, hắn không nhìn lầm, đấy là Ly Nhi của hắn! Là Ly Nhi mà hắn ngày đêm mong nhớ! Bóng hình ấy vẫn luôn xuất hiện trong giấc ngủ của hắn. Nam nhân bên người nàng là ai? Chẳng lẽ là…… Nghĩ đến khả năng kia, trái tim Âu Dương Thần Dật như tra tấn trong biển lửa, đau đớn không thể hô hấp.

Không chần chờ, Âu Dương Thần Dật xoay người, thi triển khinh công biến mất, vội vàng đuổi theo Bạch Nguyệt.

Tư Đồ Tuấn đứng tại chỗ, nữ tử kia, là nàng! Là người đã nhổ nước bọt vào hắn! Là nàng! Xuất trần xinh đẹp rực rỡ, như tiên tử dưới ánh trăng, hắn không thể tin vào chính đôi mắt mình. Thế gian lại tồn tại một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như thế! Nhẹ nhàng uyển chuyển, lại khiến cho hắn trong nháy mắt quên hết thảy mọi thứ! Giống như mây gió trên đời, chỉ chớp mắt là bay mất.

Muốn gặp nàng, nhìn thấy nàng……

Vì cái gì? Không biết.

Chẳng lẽ vì dung nhan tuyệt trần? Hay vì tiếng ca?

…………………

Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt chạy như bay trên mái nhà, Bạch Nguyệt có chút bất đắc dĩ, vốn chỉ muốn hát riêng cho Lê Ngạo Nhiên nghe, kết quả, lại lôi kéo nhiều người như thế.

Đột nhiên, Lê Ngạo Nhiên ngừng lại, lạnh giọng:“ Các hạ vì sao đi theo ta?” Sở dĩ hắn không có giải quyết người theo sau, bởi vì kẻ đấy không mang theo bất kỳ sát khí nào.

“ Ta không có ác ý.” Một giọng nói truyền từ phía sau, Bạch Nguyệt hơi rùng mình, dường như đã từng nghe qua. Lê Ngạo Nhiên không trả lời, xoay người lại.

“ Tại hạ Âu Dương Thần Dật, mạo muội quấy rầy, chỉ vì cảm thấy vị cô nương đi cùng công tử dường như rất giống tiểu muội đã mất tích không lâu của ta. ” Tuấn lãng nam tử nho nhã lễ độ nói, ánh mắt thẳng tắp quan sát gương mặt Bạch Nguyệt, cố đè nén nỗi lòng mừng rỡ như điên, không sai, là Ly Nhi của hắn.

Lê Ngạo Nhiên thấy đối phương dáng vẻ không phải nói dối,nghi hoặc nhìn nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng nói:“ Ta nghĩ vị công tử này đã nhận sai người. Ta không có thân nhân, ta là cô nhi.”

Âu Dương Thần Dật nhìn đôi mắt Bạch Nguyệt lạnh lùng, tâm trầm xuống. Từ ánh mắt Bạch Nguyệt, có thể rõ là nàng không nói dối, vì sao? Chẳng lẽ chứng mất trí nhớ còn chưa hồi phục?

“ Cô nương có phải đã quên chuyện trước kia? Có phải do bị người ta đẩy xuống vách núi không ?” Âu Dương Thần Dật vội vàng hỏi.

Quanh người Lê Ngạo Nhiên không ngừng tỏa ra sát khí, hóa ra chuyện Bạch Nguyệt bị đẩy xuống vách núi đen có liên quan đến người này.

Âu Dương Thần Dật cảm giác luồng sát khí đánh úp lại, hơi khó hiểu.

“ Ha ha……” Bạch Nguyệt cười khẽ, giọng lạnh nhạt trào phúng.” Bị đẩy xuống vách núi? Công tử bảo hộ tiểu muội chu đáo quá!”

Âu Dương Thần Dật nghẹn lời, đau lòng, chỉ đau lòng. Ngày ấy, khi hắn nghe tin, nghĩ đến việc không thể gặp lại Ly Nhi yêu dấu, hắn đã ra tay đánh Công chúa. Từ nay về sau, chỉ coi như người lạ, cũng không thể hưu nàng, vì nàng là Công chúa!

Lê Ngạo Nhiên nhìn Âu Dương Thần Dật không trả lời, lạnh lùng nói:“ Nếu là nhận sai, cáo từ.” Dứt lời, ôm Bạch Nguyệt rời đi.

“ Ly Nhi……” Giọng Âu Dương Thần Dật gấp gáp, chuẩn bị đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.