Đầu hè, vạn vật đều xanh tươi.
Tuy nhiên thời tiết lại vô cùng nóng bức.
Bên đường, tán cây đại thụ phủ một màu xanh mượt của lá cây, hoa dại ven đường cũng đua nhau nở làm cho cảnh vật thêm xinh đẹp.
Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh phu xe, chỉ vì nàng thật sự không muốn ngồi ngốc ở trong, lại còn rất nóng nữa, nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng không có lòng dạ mà thưởng thức.
Những ngày này mà không có điều hòa, không có quạt máy thật vất vả. Bạch Nguyệt lắc đầu, không còn sức sống. Trước kia còn có thể đến trung tâm thương mại thưởng thức máy điều hòa miễn phí, về nhà tốt xấu gì cũng có quạt máy mà dùng.
Thật nóng quá đi, đáng ghét! Bạch Nguyệt ngẩng đầu, lấy tay che lên trán, nhìn ánh mặt trời chói chang. Vừa mới vào hè … Sao mà nóng thế!
Xe ngựa không nhanh không chậm đi trên đường, vó ngựa đạp trên đường phát ra âm thanh nghe thật buồn chán. Bạch Nguyệt nghe mà muốn ngủ gà ngủ gật. Đến một chỗ tương đối mát mẻ, phu xe dừng ngựa, nghỉ ngơi. Mọi người xuống xe, ngồi dưới tán cây to mát bên đường.
” Chư vị xin đợi một lát, ta dẫn ngựa đến bên suối uống nước.” Phu Xe trưng cầu ý kiến mọi người. Dù sao thời tiết cũng khá nóng, ngựa có khỏe mạnh đến đâu, cũng không chịu nổi.
Lục Du gật đầu. Phu xe cao hứng dẫn ngựa đi đến bờ suối.
Bạch Nguyệt trộm nhìn lục Du, Lục Du cũng không giống với lúc vừa xuống núi, là quá mức kiêu ngạo, tự cao tự đại, suốt dọc đường này hắm vẫn luôn trầm mặc, đôi lúc cúi đầu nghĩ ngợi đăm chiêu. Trên gương mặt cũng ẩn hiện nhàn nhạt đau thương.
Bạch Nguyệt thầm nghĩ, lần này xuống núi lịch lãm, rốt cuộc hắn không còn là con khổng tước kiêu ngạo trước kia nữa rồi.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, Bạch Nguyệt quan sát đàn kiến bận rộn đến xuất thần. Việc trước đây nàng thích làm nhất là đổ nước vào ổ kiến (=.=), nếu không thì là đặt nhánh cây ngang đường kiến chạy, chờ nó bò lên rồi lại đổi hướng làm nó không ngừng chạy tới chạy lui. Bận rộn là để sinh tồn, chính nàng cũng thế. Nhưng có ý nghĩa gì? Mục đích tồn tại của nàng là vì cái gì?
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên bị tiếng gọi của phu xe đánh gãy, nguyên lai là nghỉ ngơi lâu rồi. Đã trôi qua bao lâu? Bạch Nguyệt nhíu mày, nàng đã suy nghĩ lâu như thế sao?
Mọi người lại lên xe ngựa, bắt đầu lên đường.
Vẫn là tiếng vó ngựa đơn điệu buồn tẻ. Đột nhiên, tiếng vó ngựa trở nên dồn dập, chạy như điên về phía trước. Bạch Nguyệt không có phòng bị, toàn thân đập mạnh vào thành xe phía sau.
” Sao lại thế này?” Sau lưng Bạch Nguyệt đau quá, định chất vấn phu xe sao lại đột ngột tăng tốc, phát hiện vẻ mặt hắn cũng rất sợ hãi. Bạch Nguyệt nhìn về phía trước, ngựa cứ chạy như điên, tốc độ còn càng lúc càng nhanh, mà roi trên tay phu xe còn chưa sử dụg. Nói cách khác, không phải là phu xe giục ngựa chạy, là ngựa có vấn đề!
Xe ngựa càng lúc càng nhanh, nghe bên tai tiếng gió vun vút, Bạch Nguyệt nuốt nước miếng, lại quay đầu nhìn vẻ mặt trắng bệch phu xe nói:” Ngươi….., ngươi mau nghĩ cách làm nó dừng lại đi? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Phu xe run rẩy nói:” Cô nương, không phải là ta không nghĩ cách làm nó dừng lại, mà là ghì dây cương thế nào cũng vô dụng! Ta cũng không biết chuyện gì nữ.” Bạch Nguyệt lúc này mới để ý hai tay xe phu nắm chặt dây cương, nhưng con ngựa vẫn điên cuồng lao thẳng về phía trước.
” Sao lại thế này?” Ló đầu ra khỏi buồng xe, Lăng Ngôn khó hiểu hỏi.
” Ngựa nổi điên rồi, làm sao bây giờ?” Bạch Nguyệt hoảng sợ đến thét lên, bởi vì phía trước chính là đường dốc, cứ theo tốc độ này, khẳng định người ngã ngựa đổ.
Mấy người trong xe cũng đã nghe thấy lời của Bạch Nguyệt, Lăng Ngôn quay ra phía sau gật đầu một cái, nhẹ nhàng nhảy ra, kéo theo vạt áo của phu xe, lóe một một cái, hai người đã đứng bên đường.
Miệng Bạch Nguyệt há to, nhìn hai người đứng vững ven đường, rồi lại nhìn con ngựa đang chạy như điên, ý tứ thực rõ ràng, còn ta thế nào?
Lăng Ngôn nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười, ý bảo không cần lo lắng.
Đột nhiên, Bạch Nguyệt cảm giác cơ thể tự nhiên bay lên, cảnh vật chung quanh nháy mắt liền biến hóa. Cảm giác có vòng tay lạnh lẽo ôm ngang hông, nàng biết mình được người khác ôm ra khỏi xe. Quay đầu lại, cũng thấy Lục Du nhẹ nhàng nhảy xuống.
Như vậy, ôm nàng là— Lê Ngạo Nhiên?
Mọi người an toàn , lập tức nghe thấy tiếng vang rất lớn. Xe ngựa lăn xuống dốc, vỡ thành mảnh nhỏ, mà ngựa lăn trên mặt đất, thở hổn hển cả người co giật.
” A! Ngựa của ta!” Phu xe hét thảm thiết, đuổi theo. Đối với hắn mà nói, ngựa không chỉ là công cụ để kiếm tiền, mà còn là bằng hữu của hắn.
Mọi người cũng đi theo. Bạch Nguyệt nhìn con ngựa nằm run rẩy trên đất, khó hiểu, sao lại đột ngột phát điên? Lại nhìn con dốc, lạnh cả gáy, nếu ở đây là vách núi đen thì…?
Phu xe nhìn ngựa, lại nhìn chiếc xe nát vụn, cực kỳ đau lòng.
Lê Ngạo Nhiên cúi xuống, nhìn con ngựa sùi bọt mép, còn có ít màu lam, trong lòng đã hiểu ra, hỏi:” Vừa rồi ở ven suối ngươi cho nó ăn gì?”
” Cái gì cũng không cho.” Giọng nói phu xe có chút nghẹn ngào, cả nhà hắn đều dựa vào con ngựa này mà sống .
” Cái gì cũng không cho? Ngươi nghĩ kỹ lại xem?!” Lăng Ngôn nghe lời của Lê Ngạo Nhiên, cũng đã hiểu , hẳn là phu xe cho ngựa ăn cái gì nên mới xảy ra chuyện.
Phu xe cúi đầu, nghĩ ngợi một lúc:” Bên cạnh suối có rất nhiều hoa nhỏ màu lam, chắc nó đã ăn vài đóa.”
” Ở nhụy hoa, còn có màu hồng ?” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên hỏi.
” Đúng, đúng vậy.” Phu xe không ngừng gật đầu, trả lời:” Công tử sao người biết ?.”
” Đó là hoa độc, gọi là ac thác hoa. Người ăn phải khiến thần trí mơ hồ, khóc cười thất thường, còn có thể xuất hiện ảo giác, cuối cùng là hôn mê mà chết. Đương nhiên, động vật ăn phải cũng thế.” Lê Ngạo Nhiên trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên chỉ có cần vài lời mà đã tìm được nguyên do, không khỏi bội phục. Nam nhân này cơ trí hơn nàng tưởng nhiều. Bạch Nguyệt quan sát chăm chú khuôn mặt khí định thần nhàn của Lê Ngạo Nhiên, có chút mất hồn. Nam nhân này