[Dịch]Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi

Chương 3 : Chương 3




Căn cứ số 1 của thiết thứ nằm trên một hòn đảo nhỏ cách một ngàn hải lý về phía đông, cách xa cuộc sống bình thường ở địa phương này, được dàn dựng như vừa xảy ra một cuộc hỗn chiến. Trong phút chốc hai người đang còn kề vai chiến đấu, ngay sau đó liền hướng về phía trái tim của nhau mà nổ súng, ở nơi này, lòng nhân từ không được đề cập đến, có thể nói là không được mềm lòng, không vô tình, hẳn là sẽ bị mất mạng.

Hỏa Hồ đem tàu chiến chạy đến một nơi hẻo lánh, không người chú ý, sau đó ba người cùng nhau bước xuống dưới, Hỏa Hồ đem thiết bị thu vào trong khoảng không. Ngay sau đó, ba người đều mang thiết bị chiến đấu riêng của bản thân ra, đi vào bên trong đảo.​

Bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu của côn trùng, trừ những âm thanh đó ra, không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Trên đảo nhỏ này, sáu mươi phần trăm được bao phủ bởi thảm thực vật, nhưng không có loài động vật to lớn nào tồn tại, chỉ có một số loài côn trùng và động vật nhỏ.​

Họ đi theo hướng vừa mới có một mảnh của cây xanh bao phủ, theo lời Ngọc Miêu, theo tin mới nhất nhận được từ vệ tinh truyền tới, xác định được chiếc vòng ngọc bị cướp mất kia đang nằm ở cánh rừng phía trước, chỗ bộ đội đặc chủng của M quốc!​

"Theo kế hoạch làm việc!" Giọng nói của Hỏa Hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới bên tai của Ngọc Miêu và Linh Xà, chỉ thấy ba người tách ra, vây quanh các hướng, tiến vào bên trong. Đây cũng là thành quả của Ngọc Miêu, giữa tình trạng như thế này có thể dựa vào ý thức mà truyền thông tin cho nhau, tất nhiên, điều kiện đầu tiên là Ngọc Miêu phải nghiên cứu và phát triển con chip, sau đó cấy ghép con chip vào trong đầu.​

Hỏa Hồ tin rằng vòng ngọc chắc chắn ở bên trong nơi này! Mới vừa rồi cô quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, lại kết hợp với thông tin mà Ngọc Miêu nhận được từ vệ tinh, phán đoán là bộ đội đặc chủng của M quốc kia căn bản là không có cơ hội rời khỏi nơi này! Nơi này bốn phía đều trơ trụi, chỉ cần vừa hiện thân, chẳng khác nào tự bại lộ ở trước mắt bao người, nghênh đoán bọn họ tất nhiên sẽ là mưa bom bão đạn!​

Nếu cô không đoán sai, nhất định bên phía M quốc sẽ phái nhiều bộ đội đặc chủng tới nơi này để hỗ trợ!​

"Phát hiện mục tiêu. Bên phải, phía trước Xà nhi, bốn mươi lăm độ năm mươi mét!"​

Hoả Hồ theo lời Ngọc Miêu hướng mắt nhìn về nơi đó, đó là một gốc cây đại thụ phải cần ba người lớn ôm mới hết, tán cây rất lớn, mọc thẳng đứng ở đây giống như một cái ô lớn màu xanh biếc. Nếu quan sát không kỹ lưỡng, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra có một người đang nằm sấp ở trên cây!​

"Miêu nhi, tiểu Xà!"​

"Được!" "Được!"​

Hai người - Ngọc Miêu, Linh Xà, chạy ra nhanh như tên bắn, giống như hai con báo đen, âm thầm không một tiếng động tiến về phía con mồi của họ, khoảng cách năm mươi mét đối với các cô mà nói chẳng qua chỉ cần hai giây. Giới hạn của con người là cái gì, là điều này?!​

Chỉ có điều những thành viên bộ đội đặc chủng của M quốc cũng không phải ngồi không, thời điểm Ngọc Miêu,Linh Xà - hai người sắp tiếp cận tới chỗ hắn, hắn cũng cảm giác được sau lưng có phần hơi khác thường, vì thế liền hướng về phía bên tay phải, trốn ở phía sau, đồng thời bắn một phát súng vào Ngọc Miêu!​

Viên đạn nhắm về phía Ngọc Miêu, đã thấy ngọc miêu vẫn đang không tránh, mặc dù viên đạn đang bay rất nhanh ở phía trước!​

Bộ đội đặc chủng của M quốc không thể tin mà mở to hai mắt, từ trên cây ngã xuống, làm sao có thể? Làm sao lại có thể như thế? Rõ ràng viên đạn bắn trúng nàng, nhưng. . . Tại sao người trúng phải lại là chính bản thân hắn?​

" Kỹ thuật bắn súng của Hồ Hồ càng ngày càng tốt a~!"​

Ngọc Miêu nhẹ nhàng bắn rơi một tên bộ đội đặc chủng như bắn một hạt bụi nhỏ, trong tiềm thức nói với Hỏa Hồ. Chị em các cô mặc bộ đồ màu đen bó sát là vì có thể chống được đạn! Vừa rồi thừa dịp thời điểm hắn ta còn đang kinh ngạc, Hoả Hồ liền nổ súng bắn chết hắn, bất luận là sớm một giây hay là chậm một giây, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hiệu quả của một phát bắn liền chết người đó. Dù sao đối thủ không phải người bình thường, mà là bộ đội đặc chủng được M quốc dốc sức đào tạo!​

" Mau tìm vòng ngọc! Để khi những người khác phát hiện ra nơi này, lúc đó chúng ta đã rời khỏi đây!" Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hỏa Hồ vang lên.​

"Được!" Ngọc Miêu, Linh Xà cùng đồng thanh đáp, cúi người tìm kiếm ở trên thi thể của hắn.​

"Hồ Hồ, ở đây, tìm được rồi! Đồ súc vật này, thế nhưng lại đem vòng ngọc giấu ở nơi đó!" - Linh Xà nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói.​

Hỏa Hồ cúi đầu nhìn lại, nháy mắt liền hiểu được. Quần áo của hắn ta từ đầu gối trở lên đã dường như đã không còn một mảnh, vòng ngọc dấu ở nơi nào, không cần nói cũng biết.​

"Tốt lắm, đừng tức giận, nếu đã có được đồ vật này rồi, chúng ta liền chạy thật nhanh rời khỏi nơi này." Các quốc gia khác vì thứ này mà tranh giành đến một mất một còn, nhưng thiết thứ ở trước mặt bọn họ lại dễ dàng chiếm được . Song, ngẫm lại cũng liền hiểu được, Ngọc Miêu dẫn đầu khắp thế giới nhiều năm về trình độ khoa học kỹ thuật, hệ thống vệ tinh toàn cầu, cộng với năng lực siêu việt giống như cực hạn của ba người, hoàn thành mọi nhiệm vụ đều là chuyện dễ dàng!​

Ba người xoay người chuẩn bị dọc theo đường cũ trở về, có thể vào lúc này, toàn bộ hòn đảo nhỏ này bắt đầu rung động, hơn nữa, chung quanh đều bắt đầu nóng lên!​

"Miêu nhi, đây là làm sao vậy?"​

"Đợi một lát, để ta kiểm tra một chút. . . Chết tiệt, núi lửa bùng nổ! Nơi này dĩ nhiên là một núi lửa! Mau, đi mau!" Ngọc Miêu rốt cuộc không thể giữ được bình tĩnh, sức người đôi khi cũng có hạn, đối mặt với tác động của thiên nhiên, ai có thể giữ được bình tĩnh? Hơn nữa, nếu như lời nói của cô không ai thì...không gian trang bị.....​

"Hồ Hồ, tiểu Xà, không gian trang bị không thể mở ra, tàu chiến không thể lấy ra được!" Ngọc miêu vừa dứt lời, giọng nói của Linh Xà liền vang lên. Nghe được nội dung câu nói, lòng của Ngọc Miêu lập tức rơi xuống đáy cốc, quả nhiên, nhiệt độ cao như vậy ... Vậy đây là ngày chết của chị em chúng ta sao?!​

Nhiệt độ xung quanh ngày càng nóng lên, biên độ nhiệt của hòn đảo thay đổi rất dữ dội.​

Hỏa Hồ hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Ngọc Miêu cùng Linh Xà, mỉm cười, dù như thế nào nàng cũng sẽ không quên mười mấy năm được làm bạn cùng hai người bọn họ, nếu không có hai người họ, cô có thể đã trở thành một cái xác không hồn!​

"Miêu nhi, tiểu Xà, đồng sinh cộng tử, bất ly bất khí, Thiết thứ, vĩnh viễn là nhà của chúng ta!"​

Ngọc Miêu, Linh Xà nhìn nhau cười, đều thấy được trong mắt nhau hoàn toàn là cảm động, chị cả, vẫn là chị cả, thiết thứ, vĩnh viễn sẽ là thiết thứ!

"Đúng vậy, chị cả, đồng sinh cộng tử, bất ly bất khí, thiết thứ, vĩnh viễn là nhà của chúng ta!" Giờ phút này, cả ba người họ nhớ lại buổi đêm, dưới những vì sao, các cô chấp nhận cả đời này sẽ giữ mãi lời hứa ấy.​

Mỗi người đều nhìn chăm chú vào mặt nhau, đem nó khắc vào trong đầu, kiếp sau, bọn họ còn muốn lại làm chị em, cùng nhau lay động thế giới này!

Không ai chú ý tới, vòng thạch anh tím trong tay Hoả Hồ hiện lên một tia sáng nhàn nhạt, chậm rãi bao phủ lấy ba người.​

Ai có thể nói rằng huyền thoại về thiết thứ đến đây đã kết thúc? Ở một nơi khác, huyền thoại thiết thứ chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.