[Dịch]Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi

Chương 12 : Kêu hoa kê​




Bịch——

Chỉ thấy Duẫn Tích đang đứng ở cửa Tích Trúc viện, sau đó liền bị một người mang giày đỏ đá một cái, người này... từ trên xuống dưới đều một màu đỏ, một cô nương chừng mười hai tuổi chạy vào.

Đúng là Triệu Hồng Anh không hoà thuận với Duẫn Tích được, lúc này, khuôn mặt sắc sảo của nàng đã ngập tràn những tức giận, trong tay nắm chặt trường tiên.

"Mạc Duẫn Tích, hôm qua ngươi như thế, không để ta nói đã bỏ chạy, làm hại lão nương đây phải cất công đi tìm!" Hồng Anh tay chống hông, đứng ở trước mặt Duẫn Tích, giống như một thê tử thấy phu quân bên ngoài, liền giáo huấn cho Duẫn Tích.

"Dám xưng lão nương trước mặt ta, ngươi đang muốn ăn đòn thêm một trận nữa đúng không? Hôm nay cũng không ở hoàng cung, chúng ta mau đánh một trận phân thắng bại, ngươi thấy thế nào? Hừ, hôm nay không dạy dỗ được ngươi, bổn cô nương này sẽ không mang họ Mạc."

Duẫn Tích giơ tay huơ lên một cái, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo, giả vờ làm như sẽ xông lên.

"Đánh thì đánh, ai sợ ai?"

Hai người này đã chạm phải đúng chỗ, liền như củi đốt gặp phải liệt hoả, hừng hực bốc cháy, sân Tích Trúc viên trở thành chiến trường của hai người. Này, hai Hỗn Thế Ma Vương, tai hoạ ở Liễu Ngưng cung hai ngươi còn không nhớ sao, hà cớ gì mà sân nhà mình cũng không buông tha nữa?"

Cảm thấy âm thanh bên ngoài có phần bất thường, đồ đạc còn bị ném đi tứ phía, Hinh nhi vội vàng chạy ra ngoài, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, liền lập tức ngẩn ngơ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng.Tiểu thư làm sao vậy, không phải đã muốn thay đổi sao? Sao lại như thế? Chẳng lẽ hơn một tháng ta đều bị ảo giác sao. . .

Một lúc lâu sau, hai người đã kiệt sức, thả mình tự do xuống bãi cỏ bên hồ, ai nấy đều thở dốc. Một trận chiến, đánh nhau thật sự rất đã nha~~~!

"Mạc Duẫn Tích, ngươi không có nội lực nhưng có thể đánh ngang ta, ngươi dùng chiêu thức gì? Mau dạy đi, ta sẽ học." Triệu Hồng Anh đột nhiên nhìn Duẫn Tích rồi nói, trên đầy tha thiết, đôi mắt toát lên những tia hia vọng.

"Ngươi thật sự muốn học?" Duẫn Tích nhíu mày hỏi.

"Ừ." Hồng Anh vội gật đầu, sợ Duẫn Tích từ chối.

"Ta dạy ngươi để làm gì?" Duẫn Tích nói câu này thật chậm, trong ánh mắt hiện lên một tia trêu tức, Triệu Hồng Anh trước mắt, quả thật rất giống Linh Xà ở kiếp trước, nàng đã nhịn không được mà phát ra mấy câu chọc nàng, làm sao bây giờ?

Nghe câu này, lập tức Hồng Anh đã sốt ruột, đang ngồi dưới đất đã vội vàng đứng lên, cúi đầu về phía Duẫn Tích.

"Thân ái Duẫn Tích, Tích nhi, tiểu Tích, ngươi hãy dạy cho ta đi! Về sau nếu ai khi dễ ngươi, ngươi hãy nói cho ta biết, ta giúp ngươi dạy dỗ hắn!"

"Còn gì nữa?" Duẫn Tích dù bận vẫn ung dung nhìn về phía những hàng cây cỏ thẳng tắp, rồi nhắm mắt lại, biểu tình rằng muốn hưởng thụ.

"Còn có. . . Còn có, ta về sau tuyệt đối không cùng ngươi đánh nhau!" Hồng Anh nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nhìn Duẫn Tích nói.

"Hết rồi sao?"

"Còn có. . . Còn có. . . Ta đem kêu hoa kê cho ngươi ăn, còn không được thì thôi! Ô ô ô. . . Đó chính là thức ăn tốt nhất ta từng thử đó, cũng cho ngươi nốt, không được thì thôi!" Tuy nói lý thế nhưng khi dứt lời thì trong lòng bỗng thầm khóc nức nở.

Kêu hoa kê? Duẫn Tích nghe thấy ba chữ đấy, liền ngồi bật dậy, hai tay nắm lấy vai Hồng Anh, cách đây vài phút cô nương này vẫn còn rất bình tĩnh, thoáng chút đã khuôn mặt nàng đã đỏ ửng lên, hình như là kích động.

"Kêu hoa kê? ! Ngươi từ đâu đến là được ăn thứ này? Mau nói!"

"A a a! Mạc Duẫn Tích, ngươi là kẻ điên mà, đau quá! Ta nói sẽ đem kêu hoa kê đến đều đăn mỗi ngày cho ngươi, ngươi còn muốn gì nữa? Vai Hồng Anh đã bị Duẫn Tích nắm mạnh, khuôn mặt nàng trông thật khổ sở, la đau đớn không nguôi.

Lúc này, Duẫn Tích nhận ra chính mình đang thất lễ, hai tay buông khỏi vai Hồng Anh, vừa rồi nàng đã quá kích động, chính là có thể có tin tức về Ngọc Miêu và Linh Xà, nào nàng có thể không kích động?

"Nói cho ta biết kêu hoa kê là ai làm, người đó đối với ta rất quan trọng." Duẫn Tích nhìn thẳng vào mắt Hồng Anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lần đầu tiên Hồng Anh bị Duẫn Tích nhìn như thế, không khỏi ngẩn ngơ một lát, nhưng cũng phản ứng lại ngay.

"Là Triệu Đại Trù, người lớn nhất trong họ Triệu và cũng là người có tửu lượng cao nhất ."

"Nam, nữ?" Hồng Anh vừa dứt lời, Duẫn Tích liền vội vàng hỏi.

"Nam, nữ cái gì?"

"Ta hỏi ngươi cái người Đại Trù kia là nam hay nữ!" Duẫn Tích không khỏi sốt ruột, sao lại phản ứng chậm như vậy chứ?!

"À à, là nam." Hồng Anh cuối cùng phản ứng lại, nhưng mà, để bắt kịp suy nghĩ của Duẫn Tích, người bình thường thật đúng là theo không kịp a.

"Nam? Là nam? Ngươi khẳng định thế ư? Cho dù có được nghĩ lại thì ta thấy ngươi đã sai rồi!" Sao lại là nam? Sao người đó lại là nam? Duẫn Tích có chút phát điên, hai tay lại đưa ra một lần nữa, như muốn nắm lấy vai Hồng Anh.

"Ôi ôi ôi, nhưng mà ngươi hỏi làm gì? Hắn thật là nam, ta đã nhìn thấy hắn! Nói thật, những người càng lớn càng anh tuấn thì họ không nghĩ sẽ đi làm đầu bếp đâu!" Lần này, Hồng Anh có chút chuẩn bị, nghiêng người một cái đề phòng bàn tay của Duẫn Tích, đứng cách xa Duẫn Tích ba bước, trong lòn không quên cảm phục.

Nam. . . Thật là nam sao? Thật sự không phải các ngươi sao, Ngọc Miêu, Linh Xà?

Hai tay Duẫn Tích không còn sức lực liền trượt xuống dưới, hai mắt đã muốn mất đi sức sống, vô hồn nhìn chằm chằm cây cỏ trước mặt. Hy vọng rồi lại thất vọng, cái cảm giác này như so sánh mực nước chênh vênh nơi dòng sông và bãi biển, có thể sẽ làm một người tử vong!

Hồng Anh đứng ở một bên, nhìn thấy Duẫn Tích như vậy, cũng không vui vẻ gì mấy, im lặng đứng đó, chẳng biết làm gì.

Nói đến nàng, dù gì cũng chỉ là cô nương mười hai tuổi.

Thật lâu sau, một nha đầu với bộ quần áo xanh lục từ cửa chạy vào, đã đến cửa và đang đứng cạnh Hinh nhi, thì thầm to nhỏ gì vào tai cô nương này.

Hinh nhi thong thả lại gần Duẫn Tích, cúi người, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, xe ngựa chuẩn bị đến Hiên Vương phủ, người mau theo nô tỳ để sửa soạn một chút!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.