[Dịch]Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi

Chương 11 : Bàn tán ầm ĩ​




Ngày hôm sau, xem ra cũng không có gì khác biệt so với thường ngày, trên đường lớn vẫn có rất nhiều người lui tới, người bán hàng rong thì rao bán thật to, những tiểu thư đài các nói cười trông thật duyên dáng, còn các công tử thấy thế thì càng pha thêm trò cười, thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng mua bán, trao đổi của những người qua đường.

Nhưng mà, đúng là có một chút khác biệt thật, chẳng hạn như... tin tức ngầm.

Lúc này, trong Hoàng thành, có vẻ rất yên tĩnh, chỉ có một người ngồi ở đại sảnh, mặc áo bào màu xám - người này thật gầy gò ốm yếu - nhìn về phía người mặc lục bào nói.

"Ngươi có biết hôm qua Hoàng cung đã xảy ra chuyện gì không? Nói đến không chừng các ngươi cũng không tin, quả thật rất kính bạo a~~~!"

"Ai nha, Trương Tam, ta biết ngươi là muội muội tốt của một người hầu trong cung, ngươi sẽ không thừa nước đục thả câu đâu nhỉ, tranh thủ thời gian nói đi! Ngươi xem nhiều người như vậy đều chờ ngươi a~~~!"

Trương Tam nghe được lời ấy, liền ngẩng đầu cao hơn một chút, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý."Hôm nay ta cũng không mang một chút tiền, tiền cơm này. . ."

"Ta thanh toán cho ngươi!"

"Quang gia dường như rất thích ăn cơm a~~!"

"Tiểu Nhị, đến bầu rượu, lấy hai mươi lăm vò rượu Thiệu Hưng! Đại ca, người mau tranh thủ nói đi, tất cả tiền cơm huynh ăn ta đều thanh toán rồi, không lẽ còn chưa được sao?"

"Khụ khụ, đây chính là ngươi nói a~~, về sau làm gì cũng đừng quên ta~~~! Đại tiểu thư trong phủ mà các ngươi đều biết, chính là cô nhóc nhỏ trong Hoàng thành, tháng trước vừa mới cùng Cửu Hoàng tử phạm một trận kìa."

Nam tử mặc lục y vội gật đầu, ma nữ Mạc Duẫn Tích, trong Hoàng thành không ai là không biết!

"Xuân Lộ yến năm nay trong Hoàng cung, Mạc tiểu thư vĩ đại cùng nữ vương Triệu Hồng Anh, không phải đã gây gổ một trận kinh thiên động địa sao? Vậy thì lúc đó, tất cả mọi người đi đâu? Sau đó lại nghe tin thành hôn cùng Tam Hoàng tử, chẳng phải là đang ngang hiên cướp ngài ấy khỏi tay đệ nhỉ mỹ nữ - Liễu Tiêm Tiêm - hay sao? Mạc tiểu thư của chúng ta quả thật là có khí phách hơn người nha, trực tiếp xử lý Liễu Tiêm Tiêm, khiến Hoàng thượng phải hạ chỉ thành hôn! Nào, cạn với ta một ly!"

Trương Tam nói một hơi, sau đó cầm ly rượu Thiệu Hưng, uống cạn.

Trong đại sảnh, những người nghe thấy đều phản ứng lại ngay. Mạc tiểu thư này, càng ngày càng khí phách a! Nơi đó chính là hoàng cung, không phải phố lớn ngõ nhỏ a! Đánh nhau tại bữa tiệc, hai nàng tranh phu, thiên kim tiểu thư chín tuổi nào có thể làm được như thế? Cũng có một vài người nhỏ mọn, nói rằng nàng mới chín tuổi đã yêu đươnng, chẳng ra thể thống gì!

"Ngươi nói bậy!" Lúc này, từ góc sáng nhất của đại sảnh vang lên một tiếng người nói. Mọi người theo nơi vừa phát ra tiếng nói này, chỉ thấy một người mặc nho bào, nam tử này ước chừng ba mươi tuổi, và ông đứng lên.

"Cô em vợ ta là người hầu trong phủ, Mạc tiểu thư đã muốn cải tà quy chính. Tuy nàng ở trong, nhưng ngày ngày vẫn vào thư phòng tu tập nữ kinh, sao ngươi có thể nói nàng có những hành động như thế?"

"Ai nha, ngươi còn không tin?" Trương Tam nghe câu này, lập tức từ chỗ ngồi thượng đứng lên, chân phải dẫm nát ghế thượng, "Ma nữ kia nếu có thể cải tà quy chính, sợ là heo mẹ đều có thể lên cây! Còn học tập nữ kinh? Ai biết nàng trốn trong Thư phòng để làm gì!"

"Đúng vậy đúng vậy, Đài sư huynh à, cho dù ngươi không nghe nổi nữa, cũng không thể đem chính mình đi tô đẹp cho vị ma nữ kia! Thay vì nói lung tung, thì ngươi đừng nên nói thì tốt hơn!"

"Ta. . . Những điều ta nói đều là sự thật!"

"Được rồi, Đài sư huynh. Chúng ta cũng hy vọng nàng cải tà quy chính, chính là, cho dù có chuyện heo nái leo cây thì cũng không thể ngăn cản chuyện này được, ngươi nghĩ thế nào thế?"

Duẫn Tích đứng trước cửa, quả nhiên là không sai, trong phủ có người đem chuyện của nàng ra ba hoa với bên ngoài, nhưng mà, không biết là ai! Có thể thấy, hình tượng ma nữ Duẫn Tích đã in đậm trong mọi người.

Mà lúc này, trong phủ, giữa sân Tích Trúc viên, Duẫn Tích mặc trên mình một bộ y phục màu trắng rộng thùng thình, nằm nghiêng người trên chiếc giường nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu còn đang suy nghĩ về những lời nói đã nghe được từ hôm qua.

Nghĩ đến chuyện sở hữu địa vị trong Hoàng thất trong tay, nhưng để đi đến đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì! Chính là, cái yêu nghiệt kia này, không thuộc quyền sở hữu của Hoàng thất! Đây. . . Không phải là khi đói, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon mà không thể đến gần... cũng như nhau thôi!

Mà ở trước mặt nàng, Hinh nhi kể cho nàng nghe những lời đồn về nàng trong Hoàng thành, tức giận không nguôi.

Duẫn Tích đau đầu, vỗ nhẹ vào trán mình, hiện tại đầu óc nàng đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, làm sao có thể ngăn những tin đồn này? Nàng bất đắc dĩ mở to mắt, thấy vẻ mặt Hinh nhi đỏ bừng bừng, nói"

"Hinh nhi, ngươi nói đã được một canh giờ rồi, không mệt sao? Đến, ngồi uống miếng nước."

"Tiểu thư, bọn họ nói người như vậy, sao người không lo lắng?" Hinh nhân dậm chân, sốt ruột nói, hà cớ gì mà bọn họ lại nói tiểu thư như thế? Sự việc rõ ràng là không phải thế mà.

"Miệng bọn họ trên người bọn họ, đâu thể nào để Hinh nhi dễ dàng cắt bỏ!?"

"Tiểu thư!" Hinh nhi gắt giọng.

"Tốt lắm, Hinh nhi, ngươi đi chỉnh đốn lại một chút, đợi ta vào Hiên Vương phủ cùng bàn bạc."

Duẫn Tích từ chiếc giường nhỏ đứng lên, bây giờ đã gần trưa, từ đây đến Hiên Vương phủ cũng không lâu đâu.

"Mạc Duẫn Tích, ngươi đi ra cho ta! Không cần rụt đầu rụt đuôi giống con rùa như vậy!"

Nghe tiếng nói này, đôi chân Duẫn Tích vừa định đi ra đã dừng lại, đứng ở tại chỗ, chờ người tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.