[Dịch]Yêu Cung

Chương 295 : Hành hạ đến chết (2)




- Hồ đồ...

Mục Uyển nhìn thấy đệ tử của mình đột nhiên xuất thủ, nàng đưa tay ra, toàn thân Lý Vĩ trực tiếp bị nàng phong kín trong trận đồ của mình, mặc cho Lý Vĩ kêu gào thế nào, Mục Uyển cũng làm như không nhìn thấy.

Mặc dù Lý Vĩ bị phong kín, nhưng trận đồ của Lý Vĩ vẫn bay ra ngoài, đây là một kích cực mạnh của hắn. Đối mặt với trận đồ bay tới, cho dù là Vân Kỳ cũng phải buông tha cơ hội chém giết Âu Dương, lăn người sang bên cạnh để né tránh tập kích của bát quái trận đồ.

Âu Dương tiếp nhận cơ hội Lý Vĩ sáng tạo cho hắn, yêu khí bỗng nhiên bạo khai, cấu thành hỏa diễm huyết sắc thiêu cháy võng lưới, sau đó toàn thân điên cuồng lao ra xa.

- Vô dụng, ngươi căn bản trốn không thoát.

Vân Kỳ giống như một âm hồn không tiêu tan, hắn bám theo phía sau Âu Dương, móc câu không ngừng chớp động phía sau, mỗi lần yêu binh trong tay Vân Kỳ chớp động, trên người Âu Dương khẳng định sẽ có thêm vết thương rất lớn.

Đây quả thật là hành hạ đến chết, Vân Kỳ thật sự muốn hành hạ Âu Dương đến chết, Thánh Thể thất giai công kích một Yêu Cung Thủ Thánh Thể nhất giai, đây hoàn toàn là hành hạ đến chết.

Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã chạy xa mười dặm. Lúc này Âu Dương đã hoàn toàn biến thành một huyết nhân. Trên người hắn chằng chịt vết thương.

- Xong rồi...

Lý Vĩ nhìn Âu Dương ở xa, trong lòng hắn lộ vẻ tuyệt vọng, nếu như Âu Dương bị giết chết ở đây, như vậy Lý Vĩ cảm thấy cho dù mình không tan vỡ cũng tuyệt đối cách tan vỡ không xa.

- Sư phụ.... sư phụ..... ngươi cứu Âu Dương đi....ngươi cứu hắn...

Lý Vĩ quay sang cầu xin Mục Uyển, nhưng trong mắt Mục Uyển cũng lộ vẻ kiên quyết, ở Vạn Tiên Sơn, ai dám cãi lại mệnh lệnh của Lỗ Tu?

- Cứu?

Mục Uyển nhìn đệ tử của mình nói:

- Tông chủ không tự mình xuất thủ đã là nể mặt Thái thượng trưởng lão lắm rồi, nếu như Âu Dương có thể tự mình vượt qua, như vậy xem như kiếm lại một mạng, bằng không....

Lam Thông rốt cuộc không nhịn được, mặc dù hắn chỉ có Thánh Thể nhị giai, cho dù xông lên cũng là chịu chết, thế nhưng lúc này hắn không thể mở mắt trừng trừng nhìn Âu Dương bị địch nhân hành hạ đến chết trước mắt mình.

- Trở về.

Lam Thông vừa mới bay lên đã bị Vương Xuyên từ trên trời lôi xuống, một tay Vương Xuyên đẩy Lam Thông vào trong trận đồ của Mục Uyển, phong kín hắn và Lý Vĩ trong trận đồ.

- Ngươi không phải rất cuồng vọng sao? Giết người thì đền mạng, hôm nay ta nhất định phải để ngươi hưởng thụ sự sợ hãi của tử vong.

Móc câu của Vân Kỳ không ngừng chớp động, còn toàn thân Âu Dương tựa hồ đã không còn tìm ra chỗ nào chưa dính máu.

- Sư huynh, ngươi còn chưa ra tay sao...

Lỗ Tu ở trong đại điện, nhìn Âu Dương tựa hồ sẽ phải chết, Lỗ Tu biết Bạch Hủ Minh tuyệt đối không thể để đệ tử của mình táng thân ở Thông Thiên Phong như vậy.

- Chết chắc rồi...

Toàn bộ đệ tử trên dưới của Thông Thiên Phong, không ai nghĩ Âu Dương có thể thoát chết trong tay Vân Kỳ.

- Chưa chắc.....

Mục Uyển nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của đệ tử mình trong trận đồ, nàng rốt cuộc mở miệng nói:

- Làm sao Chiến Đế có thể để đệ tử của mình bị giết như vậy, hắn nhất định sẽ ra tay.

Những lời Mục Uyển vừa nói nhất thời khiến những người hầu như phán định Âu Dương chắc chắn sẽ chết đều sản sinh ra một tia chờ mong. Bọn họ muốn nhìn xem lần này Chiến Đế có lại dùng Chỉ Thủ Che Thiên giết chết người dám uy hiếp tính mạng của đệ tử hắn không?

Trên Âm Vân Phong, Bạch Hủ Minh chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhắm chặt, nhưng mọi việc trên Thông Thiên Phong, hắn lại rõ như lòng bàn tay, từ lúc ban đầu Âu Dương đánh chết Vân Phi, đến lúc Vân Kỳ truy sát Âu Dương. Sau đó Âu Dương lấy dự phán thuật biểu diễn cho mọi người xem làm thế nào nhất giai đối kháng với thất giai, cho đến bây giờ Âu Dương bị truy sát đến mức toàn thân đầy máu.

Nhưng lần này Bạch Hủ Minh không lựa chọn xuất thủ, hắn giống như một pho tượng đứng yên ở đó.

- Sức mạnh lớn lao nắm giữ trong tay chính mình, không phải lần nào cũng có người cứu ngươi, lần này chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi, để ngươi tự nắm giữ hi vọng hồi sinh của mình.

Bạch Hủ Minh nói xong, chậm bước về phía đại điện rách nát.

Vô số người đều đang chờ mong Bạch Hủ Minh xuất hiện, nhưng lần này Bạch Hủ Minh đã định trước không xuất hiện, lần này phải để Âu Dương một mình chiến đấu, một mình đối mặt với Thánh Thể thất giai Vân Kỳ.

Móc câu biến ảo huyễn ảnh chớp động, mỗi một lần huyễn ảnh chớp động đều lưu lại một vết thương trên người Âu Dương. Cùng với vết thương càng ngày càng nhiều, tốc độ của Âu Dương cũng bắt đầu chậm lại.

- Chết đi.

Vân Kỳ giống như chơi đủ rồi, hắn hét lớn một tiếng, toàn thân nhảy dựng lên, yêu binh trong tay chém thẳng xuống Âu Dương, lần này nếu như bổ trúng, chính là trực tiếp cắt Âu Dương thành hai nửa.

Nhìn biểu hiện của Vân Kỳ, Mễ Bản bất giác nhắm mắt lại. Người có suy nghĩ giống như hắn đều lắc đầu thở dài, bọn họ đều nghĩ lần này Âu Dương nhất định sẽ chết.

- Không giết được huynh đệ ta, Sinh Tử Cảnh không khốn chết được hắn, Cực Cảnh cũng không khốn chết được hắn, hiện tại Vân Kỳ cũng không giết được hắn.

Lý Vĩ la lên, nhưng tiếng la của hắn vẫn vô lực như vậy.

- Vù....

Tiếng xé gió của yêu binh truyền đến, yêu binh của Vân Kỳ từ trên trời giáng xuống, móc câu trực tiếp chém Âu Dương thành hai nửa...

- Hô...

Một trận hấp khí truyền đến, nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến bọn họ kinh hãi.

Âu Dương bị bổ ra, không có máu tươi vẩy ra như bọn họ dự liệu, mà sau khi bị chém thành hai nửa, chậm rãi tiêu tán trong không khí.

- Chuyện gì xảy ra.

- Đó là huyễn ảnh.

Các loại tiếng kêu truyền đến.

- Hắn ở đó.

Tiếp theo, phía trước trận đồ trận đồ của Thông Thiên Phong, quang mang chớp động, Âu Dương xuất hiện ở vị trí ban đầu của hắn, lúc này toàn thân Âu Dương đầy máu, nhưng trên mặt hắn vẫn tràn đầy chiến ý bất khuất.

- Tiểu tử này dùng truyền tống ngọc phù tránh thoát một kiếp...

Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người đều minh bạch Âu Dương đã dùng cách gì để tránh thoát một kích tất sát này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.