Ngụy Trung Hưng bắt đầu giảng giải cho Triệu Khiêm Phong về Thứ Kiêu Cung trong miệng Tiểu Thiên.
- Trên cây cung đó thật sự mang theo linh hồn hỏa diễm?
Triệu Khiêm Phong ôm đầu nhìn Ngụy Trung Hưng, ở tiên giới, không có người thanh niên nào không hiếu kỳ về Âu Dương, Triệu Khiêm Phong hiếu kỳ cũng đúng.
- Không sai, trên cây cung đó vĩnh viễn có hỏa diễm huyết sắc thiêu đốt, người thường chúng ta đừng nói là đi kéo Thứ Kiêu Cung, cho dù đụng tới hỏa diễm trên Thứ Kiêu Cung cũng sẽ bị thiêu hủy linh hồn trong nháy mắt!
Ngụy Trung Hưng lắc đầu, hắn cũng từng hỏi gia gia có phải đã từng cầm Thứ Kiêu Cung, đáp án có được là trên đời này chỉ có Âu Dương và Vệ Thi đã từng cầm Thứ Kiêu Cung.
Linh hồn liệt diễm trên Thứ Kiêu Cung đủ để thiêu hủy tất cả, linh hồn liệt diễm trong tay Âu Dương đương nhiên không coi là cái gì, chỉ có Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương mới có thể phát huy ra uy lực cực mạnh của nó, tựa như trước kia Thứ Kiêu Cung rơi vào trong tay Vệ Thi, mặc dù Vệ Thi cũng rất cường đại, mặc dù Thứ Kiêu Cung cũng không thương tổn nàng, nhưng Thứ Kiêu Cung trong tay Vệ Thi lại không có cống hiến gì!
Đó là bởi vì trong mắt Thứ Kiêu Cung, trên đời này chỉ có một người xứng tướng cầm đó, đó chính là Âu Dương! Thần Tiễn Âu Dương! Trước kia khi Âu Dương chuyển thế luân hồi, quên mình là Thần Tiễn, Thứ Kiêu Cung cũng không tái xuất hiện.
Nói cách khác, Thứ Kiêu Cung chỉ có thể nằm trong tay Thần Tiễn! Đơn giản vì, nó là thiên hạ đệ nhất cung! Chỉ có thiên hạ đệ nhất nhân mới có thể xứng đôi với nó!
- Ta thật sự muốn nhìn thấy Thứ Kiêu Cung và Thần Tiễn Âu Dương!
Trong mắt Triệu Khiêm Phong mang theo vẻ chờ mong nồng đậm, kỳ thực không riêng gì hắn, ngay cả Ngụy Trung Hưng cũng rất chờ mong, cho dù chỉ có liếc mắt, cho dù chỉ nhìn thấy vương giả xẹt qua bầu trời từ xa, cho dù từ xa nhìn thấy vương giả từ trên chín tầng trời khai cung bắn chết cường giả, bọn họ đã vô cùng thỏa mãn.
Người trẻ tuổi lúc nào cũng có người sùng bái, trước kia Âu Dương sùng bái Sở Tương Hợp, sau khi tới Chân Linh Giới, Âu Dương đặc biệt sùng bái Bạch Hủ Minh, trong mắt Âu Dương, Bạch Hủ Minh chính là thần linh!
Cùng với sự tu luyện không ngừng và trưởng thành của Âu Dương, hắn đã chạy tới đỉnh phong, hiện tại hắn đã từ sùng bái người khác biến thành một người được người khác sùng bái.
Bách Hoa thành, đại môn Triệu gia bị người ta mạnh mẽ mở ra, mấy người trung niên nghiêm mặt đứng ở đó, trên mặt đất đã phủ kín thi thể người của Triệu gia!
- Hỏi ra chưa?
Một người ra vẻ đầu lĩnh mở miệng hỏi!
- Có lẽ là tới Ngụy gia của Minh Khê thành, mặc dù tiểu tử đó không trở về, nhưng hắn chỉ có thể trốn ở đó!
Có người trả lời:
- Ngụy gia! Ha ha, hắn có chạy trốn tới chân trời góc biển tuyệt đối cũng phải chết! Chúng ta đi!
Đoàn người này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát Triệu gia đã bị tàn sát sạch sẽ, từ lão nhân, cho tới hài đồng đều biến thành thi thể băng lãnh. . .
Vân Trung Long thuận lợi xuôi theo dòng sông vô cùng rộng lớn mà đi, lúc này trên đầu thuyền có một nam tử mặc trường bào nguyệt sắc, thân khoác áo choàng lông chuột. Hắn nhìn tràng cảnh hai bên bờ sông trăm hoa đua nở, nhìn nước sông màu xanh biếc phía dưới bị Vân Trung Long phá vỡ, trong lòng vô cùng bình thản.
Cảnh sắc không ngừng phát sinh biến hoá, bách hoa chậm rãi biến mất, hai bờ sông biến thành một loại cây cối màu vàng, cây cối phản chiếu xuống mặt nước, khiến lúc này nước sông cũng được nhuộm vàng. Đứng ở đầu thuyền, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy Vân Trung Long đang chạy trên một con sông hoàng kim.
- Trời đã vào thu, tiên giới cũng sắp có tuyết rơi, đại chiến cũng sắp xảy ra, Thiên Vương! Ta sẽ giải quyết hết tất cả trước khi ngươi trở về, sau đó toàn tâm toàn ý chuẩn bị đánh một trận cuối cùng!
Âu Dương biết, ngày Thiên Vương sống lại chính là ngày bọn họ đại chiến.
Móc ra một cái chai bạch ngọc, Âu Dương nhìn cái chai, đây là thứ Yên Công đã giao cho Âu Dương trước đó, Âu Dương nhẹ nhàng xoa cái chai bạch ngọc, hắn có thể tưởng tượng trong cái chai này đựng cái gì, nhưng hắn vẫn không mở ra!
- Bất kể khi nào, các ngươi đều sẽ chiến đấu với ta đúng không?
Âu Dương nhẹ giọng nói với cái chai, sau đó hắn cười cười cất cái chai đi.
Vân Trung Long chạy trên sông ba ngày, ba ngày sau, Vân Trung Long rốt cuộc dừng tại bến tàu của Minh Khê thành, lúc này lữ hành của Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập coi như tạm thời kết thúc.
- Ngụy gia ở nơi nào?
Ngụy Bỉnh Dập hỏi Âu Dương, nhưng thứ hắn có được chỉ là cái liếc mắt của Âu Dương!
- Ngươi hỏi ta Ngụy gia ở nơi nào sao? Nếu như ngươi không nói cho ta biết, ta căn bản không biết Ngụy gia là cái gì!
Âu Dương có chút phẫn nộ nói. Ngụy Bỉnh Dập này cũng không biết xấu hổ, hắn phái người ta tới tiên giới, kết quả ngay cả người ta ở nơi nào hắn cũng không biết. . .
- Loại chuyện nhỏ này ta làm sao nhớ được!
Ngụy Bỉnh Dập còn ra vẻ rất ủy khuất.
- Cút!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, sau đó làm gương nhảy xuống Vân Trung Long, chỉ chỉ vào Ngụy Trung Hưng nói:
- Theo hắn tự nhiên sẽ biết!
- Ý kiến hay. . .
Ngụy Bỉnh Dập gật đầu ra vẻ kỳ thực ta cũng nghĩ như vậy, Âu Dương thề, hắn nằm mơ cũng không ngờ Ma Vương lại là người như vậy.
Lần đầu tiên cùng Ma Vương xuống địa ngục, tên gia hỏa đó đến cửa Phượng Hoàng thành đã run sợ, lần thứ hai tốt hơn một chút, mặc dù không sợ, nhưng hắn lại tàn sát thành thị của người ta, kỳ thực Âu Dương rất lý giải người này, đây hoàn toàn là một loại biểu hiện thẹn quá thành giận, nhưng Âu Dương nghĩ cho dù mình nói ra chuyện Ngụy Bỉnh Dập sợ hãi cũng không có ai tin tưởng.
Dù sao tên gia hỏa này bình thường đều biểu hiện là một thiết huyết Ma quân, nếu như ngươi tùy tiện nói ra Ngụy Bỉnh Dập kỳ thực là một người sợ hãi, ai có thể tin được!
Chí ít là Âu Dương trước khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Ngụy Bỉnh Dập sẽ không tin tưởng. Nhưng ngẫm lại Âu Dương cũng cảm thấy không có gì.
Càng ở trên cao, kỳ thực người ta càng cô độc, trước đây khi mình là một tiểu lâu la, có nhiều huynh đệ tốt như vậy ở bên cạnh mình, trên chiến trường khi mình vẫn một tiểu binh, có thể cùng vô số người kết thành một khối, nhưng cùng với địa vị của mình càng ngày càng cao, khoảng cách giữa mình và bọn họ cũng ngày một xa, chuyện này cũng không phải nguyện ý của Âu Dương, mà là giữa bọn họ đã không còn tìm thấy tiếng nói chung như trước đó.
Ngươi vĩnh viễn không thể kêu Thần Tiễn hiện tại phóng ngựa sa trường đánh đâu thắng đó như trung đội thứ bảy trước kia! Kỳ thực Âu Dương cũng rất hoài niệm cảm giác nhiệt huyết da ngựa bọc thây trên chiến trường.
Càng cường đại lại càng cô đơn, đây là những lời mà hảo bằng hữu Triệu Cương từng nói, có thể cũng chính từ lúc đó, Âu Dương mới dần dần minh bạch ý tứ của những lời này.
Âu Dương rất muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, bởi vì như vậy hắn có thể buông trọng trách Thần Tiễn, biến thành một người bình thường, thâm nhập vào trong luân hồi, tìm được những người đã từng là huynh đệ tỷ muội, nhìn bọn họ vui cười, nhìn bọn họ vui vẻ, nhìn bọn họ hạnh phúc. .