[Dịch]Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Chương 90 : Em trọng sinh




Thế Thiên vẫn giữ nguyên một trạng thái bất động hoàn toàn.

Vốn con người như anh chỉ biết hiện thực và tương lai, mấy cái gọi là khoa học ảo tưởng anh đều không tin.

SongY nhíu chặc đôi mày của mình lại, đôi môi đẹp của cô cũng mím chặc lại.

_ Thiên! Sự thật ngày em gặp anh ở biệt thự Thế gia cũng là ngày em trọng sinh - Sau một đoạn băng tua nhanh trong đầu Song Y thì cô quyết định tại thời điểm này kể lại cho anh nghe.

Thế Thiên không trả lời, anh chỉ nhẹ nhàng ôm vợ nhỏ của mình vuốt nhẹ trên tấm lưng của cô thể hiện rõ một hành động an ủi.

_ Thiên! Chúng ta xuống bãi biển đi, em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện kiếp trước của chúng ta - Song Y kéo anh ra không cho anh ôm nữa, ánh mắt kiên định nhìn anh.

Em mặt kệ, anh tin hay không tin, hôm nay em sẽ kể hết cho anh nghe.

Thế Thiên nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ là như quán tính làm theo lời nói của cô.

_ Thiên! Kiếp trước chúng ta thật sự không như thế này - Song Y nhẹ nhàng nói lên một sự thật mà hiện tại lúc này chỉ có mình cô biết mà thôi

Bãi cát vàng, nơi đây có tán cây dừa mát và những bộ ghế đá rất hợp cho người ta ngồi ngắm cảnh biển.

Song Y cùng Thế Thiên ngồi xuống, anh mày càng nhíu chặc hơn khi nghe cô nói về điều này.

_ Vậy kiếp trước chúng ta không hạnh phúc? - Thế Thiên khó chịu trong lòng.

_ Đúng! Em là người từ chối tình cảm của anh - Song Y thẹn đến cuối ngầm mặt, đây cũng là lý do khiến cho cô chết.

_ Vì sao? - Anh nắm chặc tay Song Y như thể cô sắp biến mất.

_ Anh đừng lo, lúc này đây em không thể nào sống mà thiếu anh được - Cô dùng bàn tay còn lại để lên mu bàn tay đang siết lấy tay kia của mình vỗ vỗ nhẹ nhẹ.

_ Em kể cho anh nghe đi kiếp trước anh là người thế nào? - Thế Thiên nghe được câu nói này của cô tâm tình cũng trở nên nhẹ hẵn.

_ Kiếp trước Anh.... Là.... Một..... Người.... Yêu em đến phát điên - Song Y nhìn vẻ mặt căn thẳng của anh không khỏi muốn chọc một chút.

_ Vậy kiếp này anh không yêu em đến phát điên sao? - Thế Thiên tỏ ý không vui, ý cô là gì chứ.

_ Không! Kiếp này là em yêu anh đến phát điên - Song Y nhẹ nhàng lướt trên má của anh một nụ hôn.

Thế Thiên bị chọc cho ngứa, làm sao anh có thể chịu được cái nụ hôn còn thua cả con bướm lướt qua như vậy được chứ.

Không để cô nói thêm lời nào, anh lại trực tiếp để tay sau gáy của Song Y, hôn cô đến khi hơi thở của cô khó khăn mới chịu buông.

_ Thiên để em kể! - Cô lấy từng ngụm khí vào người, vẻ mặt bất mãn nhìn anh.

Thế Thiên chỉ cười nhìn cô một cách tà mị nhất.

Sau một hồi Song Y bắt đầu câu chuyện của hai người.

Bối cảnh cũng như vậy đó, nhưng anh lại không nhẹ nhàng chút nào, trực tiếp dày xé cô tại biệt thự Của anh.

Anh giam lõng cô, không cho cô đi nơi nào ngày đêm đều trong tình trạng lo sợ . Và phải luôn chuẩn bị tinh thần anh muốn cô mọi lúc mọi nơi.

, cả khi mẹ cô mất anh cũng chẳng buồn báo cho cô một tiếng nào cho đến khi Thế An lén cho cô biết thì lúc đó cô cự tuyệt anh.

Cùng lúc đó, người con gái anh thương năm xưa cũng trở về đó là Thanh An, anh ngày đêm quấn quýt bên cô ta, nhưng lại chẳng thả cô đi.

Đến một ngày z Thanh An tự cầm con dao kia rạch lên mặt mình một đường, sau đó Liền đưa con dao về phía tay Song Y để cô cầm lấy nó.

Kế hoạch hoàn hảo đến từng cm, khi mà con dao vừa được đưa vào tay Song Y còn Thanh An thì ngã xuống xỉu mất thì Thế Thiên cùng lúc đó xuất hiện.

Anh tức đến mặt trắng trợn lên đi thẳng đến tát cô một bạt tai khiến cho đầu cô đập vào khung cửa chảy máu một đường dài.

Không dừng lại,. Anh bước đến xé tan nát áo của cô, muốn thật cường bạo mà dày dò cô.

Song Y lúc này cầm con dao lên kề trên cổ mình

" nếu anh động vào tôi thì tôi sẽ chết " đó là câu nói mà cô đã thét lên trước khi rời khỏi anh .

Thế Thiên nhìn cô với ánh mắt căm ghét hơn bao giờ hết.

_ Tôi đã từng yêu cô, nhưng tình yêu này thật ngu ngốc... Ha... Cô muốn thoát khỏi tôi? Được rồi có được tự do - Nói xong Thế Thiên bế Thanh An lên đi ra thẳng ra xe, phóng xe đi khỏi biệt thự.

Song Y lúc này ngồi rung hơn bao giờ hết.

Cô đã từng khao khát tự do, giờ thì được tự do rồi đó nhưng, cái ánh mắt căm ghét kia khiến cho cô cảm thấy sợ vô cùng.

Và cũng chính lúc này cô mới nhận ra rằng cô yêu anh đến nhường nào

Suốt 1 tuần lễ, Song Y không rời khỏi biệt thự nữa bước, lúc này cô lấy niềm hi vọng rằng anh sẽ quay về lúc đó cô sẽ nói cho anh biết cô yêu anh thế nào, mong anh tha thứ.

2 tuần trôi qua, cô cứ thế mà đợi, thức ăn trong tủ lạnh cũng hết sạch. Song Y lấy điện thoại bàn gọi nhanh một số đó là Thế An.

Một tin như sét đánh vào người cô, anh đã cùng Thanh An sang mỹ định cư 2 tuần rồi?

Vậy là thật sự anh đã cho cô tự do, cô bị ruồng bỏ? Tình yêu vừa hiểu ra cũng là lúc nó tắt đi.

Song Y thét lên trong căn biệt thự, cô như điên loạn sau đó ngất đi mà không một ai biết.

Đến khi trời tối, cô từ trong cơn ngất tỉnh dậy, biệt thự tối ôm, cô không màn đến nữa, quần áo sóc sết bước ra khỏi biệt thự.

Cô bắt chiếc taxi đến bãi biển Ninh Phong này, ngồi trên thành vỉa hè cô hồi tưởng lại những việc đã qua.

Rồi thì cô nghĩ đến cái chết, liền một chiếc xe tải từ xa chạy đến cô mới bảo rằng ông trời thật toại lòng người. Một thân lao ra để chiếc xe tải đâm mình.

Câu nói cuối cùng trước khi lìa đời của cô là tên của anh " Thế Thiên ".

Sau một giấc ngủ thì cô tỉnh dậy tại điểm bắt đầu.

Mọi chuyện là như vậy.

Chỉ khác rằng Song Y là người theo đuổi anh yêu anh đến tận cùng xương tủy.

Một bên câu chuyện cứ như đùa đang thao thao trong tai anh khiến anh không thể tin rằng kiếp trước chuyện tình của cô và anh đầy chong gai như vậy.

_ Thiên! Em đã biết lỗi của mình, kiếp này em đã cố gắng sửa sai toàn bộ, một lòng một dạ vì anh. Anh có thể tha lỗi cho em không? - Song Y biết rằng người đàn ông này không giống kiếp trước

Nhưng dù kiếp trước hay kiếp này thì cũng chỉ là anh mà thôi, cho nên chỉ cần anh nói tha thứ, gánh nặng trọng sinh này thật sự được trúc bỏ

_ Bảo bối! Anh thật vui vì kiếp trước lẫn kiếp này người anh yêu cũng chỉ có em, về phần Thanh An anh đã biết từ đầu nhưng không hiểu kiếp trước thế nào mà cũng cô ta dây dưa - Thế Thiên đưa người đến ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.

_ Bảo bối, kiếp anh, anh cảm ơn em đã vì anh mà thay đổi, em đã vất vả quá rồi giờ thì chúng ta sẽ bù đấp cho nhau những thiếu sót của kiếp trước có được hay không? - Thế Thiên nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai cô khiến cho cô ngứa ngứa mà cọ quậy trong ngực anh.

_ Thiên! Anh không buồn em sao? - Song Y ngược lại lại thấy tội này của mình tầy trời như vầy lại được anh dễ dàng tha thứ.

_ Sao anh có thể buồn được khi mà em đã cố gắng hết sức để yêu anh? - Thế Thiên càng siết chặc cô vào lòng, hít một hơi mùi thơm của cô vào mũi khiến lòng anh nhẹ nhàng vô cùng.

___________

Chap này viết đến 1.505 từ lận đó nà.

Những chap cuối Mộc Dung sẽ viết từ 1.500 trở lên dài hơn một chút nà.

Còn 8 chap nữa là kết thúc nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.