Đường Thế Uyên nằm trên một ghế gỗ dài, vẻ mặt thật tiều tụy, dù không phải bác sĩ cũng có thể nhìn ra hắn bệnh rất nặng. Hơn nữa xem như đã lâm vào nguy kịch.
Cận vệ Hoàng Hạc đứng sau lưng Đường Thế Uyên, sống lưng thẳng tắp.
Ánh mắt Hoàng Hạc dừng trên người Tống Văn Hiên có vẻ cảnh giác.
Trực giác nói với hắn người kia là một cường giả rất khó ứng phó.
- Hoàng thúc, không cần khẩn trương, đó là người hầu của tôi.
Tùy Qua nhìn ra được thái độ của Hoàng Hạc, nói.
Nhưng thái độ của Hoàng Hạc cũng không thay đổi, Tùy Qua biết hắn vì chức trách nên ra dấu cho Tống Văn Hiên đi sang phòng bên cạnh chờ đợi, miễn làm mọi người luôn khẩn trương.
- Ông nội, là cháu mời Tùy Qua đến xem bệnh cho ông.
Đường Vân nói:
- Y thuật của hắn rất không tệ.
- Đường lão tiên sinh.
Tùy Qua chào hỏi một tiếng.
Ánh mắt Đường Thế Uyên dừng trên người Tùy Qa, tựa hồ thật “dụng tâm” đánh giá hắn, sau đó thở dài:
- Người ta thường nói mắt người già sẽ mờ…khụ khụ, khó tránh sẽ nhìn lầm người. Tiểu tử Dương Sâm dẫn theo một bác sĩ nước ngoài lại đây, liền cho rằng có thể theo tôi bàn điều kiện…quả thật mơ mộng hão huyền! Hắn muốn đem tay vươn vào quân đội…Hắc, Tùy Qua, lần trước cậu nhờ Hoàng Hạc chuyển lời, tôi đã nhận được. Biên cương cường đạo hung hăng ngang ngược! Đúng vậy, cường đạo hung hăng ngang ngược, đây là sỉ nhục của quân nhân Hoa Hạ chúng ta!
Tùy Qua không nói xen vào, hắn biết Đường Thế Uyên còn chưa nói xong.
Nhưng hắn đi tới trước mặt Đường Thế Uyên, truyền một đạo chân khí vào cơ thể hắn, dùng mộc hệ tinh thuần chữa trị, vừa tra xét trạng huống thân thể hắn.
Mộc hệ chân khí vốn có được hiệu quả chữa trị rất tốt, huống chi chân khí của Tùy Qua là nhờ hấp thu nguyên khí linh thảo chuyển hóa mà thành. Được chân khí của hắn phụ trợ, thân thể Đường Thế Uyên như được rót vào sinh cơ, hắn rất nhanh hồi phục lại, tiếp tục nói:
- Đúng vậy, đây là sỉ nhục của chúng ta, nhưng không phải chuyện chúng ta nên làm. Lúc mới dựng nước, quân đội của chúng ta thật cứng rắn, dù thanh danh hiển hách, nhưng năm đó khi tham gia chiến tranh cậu có biết chúng ta phải hi sinh bao nhiêu quân nhân không?
Tùy Qua im lặng, những binh sĩ hi sinh có ai không tôn kính.
Đường Thế Uyên tiếp tục nói:
- Chúng ta dùng vô số sinh mạng cùng máu tươi của quân nhân đổi lấy uy danh cùng hòa bình. Nhưng phải trả giá quá lớn. Cho dù lấy được thắng lợi cũng là thảm thống. Đối với rất nhiều người mà nói, thương vong chỉ là con số, nhưng với tôi mà nói là sinh mạng tươi sống. Cho nên chúng ta không thể tiếp tục đánh trận như vậy, chúng ta nhất định phải cường đại lên, như vậy không cần chiến cũng thắng.
- Nhưng ngài không cảm thấy chúng ta có vẻ uất ức sao?
Tùy Qua hỏi.
- Uất ức?
Đường Thế Uyên thở dài:
- Tôi không biết vì sao cậu có ý nghĩ như vậy. Nhưng tôi suy đoán cậu cho rằng hiện tại thái bình thịnh thế, quân nhân mất đi tâm huyết, không dám liều mạng, không dám đánh, có phải không?
Tùy Qua gật gật đầu.
- Bây giờ là thái bình thịnh thế? Thái bình cái rắm!
Vẻ mặt Đường Thế Uyên kích động.
- Thế giới này có bao giờ đã thái bình qua? Dân chúng chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng bên trong có bao người từng hi sinh có ai biết! Mẹ nó, nếu không vì cảnh thái bình bề ngoài này, lão tử đã sớm tự mình dẫn người san bằng cường đạo!
Tùy Qua bỗng nhiên ý thức được ở phương diện này có lẽ hắn đã hiểu lầm Đường Thế Uyên.
- Đường lão tiên sinh, cảm ơn lời nói này của ông.
Tùy Qua nói.
- Tôi cũng nói hơi nhiều rồi.
Đường Thế Uyên nói:
- Xem ra người đã già quả nhiên là thích lải nhải.
Đường Thế Uyên cũng không phải người hiền lành, hiện tại hắn nói mình già đó là vì hắn cảm giác thời gian của mình không nhiều lắm.
Tùy Qua đại khái chẩn đoán xong bệnh tình, tình huống của Đường Thế Uyên đích thật là không lạc quan.
Bởi vì Đường Thế Uyên không phải bị bệnh, mà là bệnh già.
Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác hẳn, nếu như bị bệnh có thể dùng dược vật trị liệu. Nhưng một người đã già, khí quan đã suy yếu, sinh cơ trôi đi, vấn đề này dược vật không thể trị liệu.
Có sống tất có chết.
Trạng huống trước mắt của Đường Thế Uyên chẳng qua là vì khí quan thân thể biến chất, cơ năng suy yếu, làm việc vất vả tạo thành.
Dược vật không khả năng giúp hắn khôi phục khỏe mạnh.
Nhiều lắm chỉ có thể kéo dài mạng sống mà thôi.
Nghe xong Tùy Qua kết luận, Cao Bá Minh nói:
- Tùy Qua, kết quả chẩn đoán bệnh của anh không có gì khác biệt với chúng tôi.
Xem ra miệng Cao Bá Minh vẫn tiện như vậy.
Hắn tựa hồ không chịu buông tha bất kỳ cơ hội nào hãm hại Tùy Qua.
Nhưng lần này Tùy Qua không tranh luận với hắn, mà nâng lên một chân trực tiếp đem Cao Bá Minh đạp bay ra ngoài.
Một cước này hắn dùng xảo kình, tuy rằng đạp bay Cao Bá Minh nhưng không hề tạo thành nội thương, chỉ cho hắn nếm chút đau khổ mà thôi. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì hắn thật sự nhẫn nhịn người này quá đủ rồi.
Cao Bá Minh bị đạp bay, sắp ngã xuống giữa sân, đúng lúc này một bóng người nhảy nhanh vào viện cứu Cao Bá Minh.
Tùy Qua ngước mắt nhìn lại, người cứu Cao Bá Minh là một đại thúc trung niên, khuôn mặt đầy râu, mặc áo khoác dài màu đen, ngoài miệng ngậm xì gà.
Cao Bá Minh tựa hồ nhận ra người này, vội vàng cười nói:
- Lữ đội phó, cảm ơn. Sao hiện tại anh mới đến?
Người kia buông hắn xuống, sau đó nói:
- Trong bộ đội có vài huynh đệ bị thương nặng, chậm trễ chút thời gian.
Nói xong hắn trực tiếp đi thẳng vào phòng, dụi tắt xì gà, nhìn Đường Thế Uyên nói:
- Đường lão chớ trách…
Đường Thế Uyên vung tay nói:
- Tôi sao lại trách anh. Sự tình đều có nặng nhẹ, sao có thể vì chữa bệnh cho tôi mà không màng chết sống của mọi người. Huống hồ người của các anh là lợi khí của quốc gia, vào sinh ra tử cho quốc gia cùng nhân dân, mỗi người đều là lương đống, tính mạng của họ hữu dụng hơn thân già của tôi nhiều.
Lời này vừa ra, người trung niên nhất thời sản sinh cảm giác tôn sùng với lão nhân trước mặt.
Trung niên khiêm tốn vài câu, sau đó dừng ánh mắt trên người Tùy Qua, nói:
- Tiểu huynh đệ có mộc hệ chân khí thật tinh thuần! Hơn nữa cậu chịu hao phí chân khí điều dưỡng cho Đường lão, đích xác làm tôi bội phục. Tại hạ Lữ Chính Dương, xin hỏi cao tính đại danh tiểu huynh đệ?
- Tùy Qua.
Tùy Qua đáp, cảm giác người này làm người không tệ lắm. Nhưng nhìn hình tượng của hắn, kỳ thật lại giống một độc hành hiệp phóng đãng tiêu sái mà không giống như một quân y.
Mặt khác Tùy Qua chú ý tới, trên ống tay áo của Lữ Chính Dương thêu đồ đằng hình rồng màu vàng.
Hoa Hạ xưa nay lấy long làm tôn, cho nên Tùy Qua lập tức chú ý tới đồ đằng thần long kia. Hơn nữa với thân phận của Đường Thế Uyên, lại tôn sùng “bộ đội” của Lữ Chính Dương như vậy, nói rõ bộ đội của hắn đích xác rất mạnh.
- Tùy Qua? Tên không sai, thân thủ không tệ.
Lữ Chính Dương hào sảng nói:
- Hay là cậu gia nhập bộ đội chúng tôi, như thế nào?
Cao Bá Minh đang đi vào phòng, vừa nghe được lời này sắc mặt tái mét.