Tùy Qua không dám khẳng định dị năng giả có phải là hậu nhân của Vu tộc hay không, nhưng thủ đoạn của hai bên đích xác thật giống nhau.
Trong bí quyết có ghi chép, pháp lực của vu là bẩm sinh.
Dựa theo cách nói này, vu cùng dị năng giả không có bao nhiêu khác biệt.
Chân chính làm cho Tùy Qua cảm thấy hứng thú chính là cuộc chiến đêm nay. Bởi vì thông qua chiến đấu, Tùy Qua đã nhận ra “ưu điểm” của mình.
Ngay cuộc chiến đấu vừa rồi, Tùy Qua đồng học phát hiện một ưu điểm của mình.
Trí tuệ cùng phán đoán tinh chuẩn!
Sau nửa giờ nhóm người Đường Vân cuối cùng đã về tới Đường gia trạch viện.
Trên đoạn đường còn lại Tùy Qua cũng không tiếp tục gặp được tập kích.
Về phần Thiết Thi đã bị Tống Văn Hiên phong tỏa huyệt đạo, còn bị Tùy Qua dùng Cửu Diệp Huyền Châm Tùng phong tỏa não bộ, căn bản không thể vận dụng dị năng, chỉ nằm cứng ngắc trên xe như xác chết, chờ khi nào Tùy Qua có thời gian sẽ thẩm vấn hắn.
Khi xe chạy tới trạch viện Đường gia, Đường Vũ Khê đã chờ tại cửa.
Không hề bận tâm ánh mắt người khác, Đường Vũ Khê bước nhanh tới trước mặt Tùy Qua, ôm chầm lấy hắn, sau đó ghé vài tai hắn áy náy nói:
- Thật xin lỗi, kéo anh vào phiền phức của Đường gia.
- Chuyện của em cũng là chuyện của anh, cho nên không cần quá khách khí.
Tùy Qua nói.
- Nghe nói vừa rồi mọi người bị tập kích sao?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Không có việc gì.
Tùy Qua đáp:
- Chỉ hữu kinh vô hiểm, huống chi anh còn bắt được một người sống. Mặt khác em không cần tự trách, bởi vì những người kia không phải vì Đường gia mà tìm tới, mà là vì anh tìm tới.
- Hướng về anh sao?
Đường Vũ Khê kinh ngạc hỏi:
- Lần đầu tiên anh tới Đế Kinh, làm sao lại có cừu gia đây?
- Có lẽ chưa chắc là cừu gia tại Đế Kinh, ai biết được?
Tùy Qua nói:
- Chờ khi nào có thời gian đi thẩm vấn tên kia rồi nói sau. Đúng rồi, em chuẩn bị để cho anh đứng trước cửa nhà nói chuyện mãi sao? Mặt khác, anh không thể không nói, nhà của em thật sự hủ bại, lại ở trong căn nhà lớn như vậy.
- Đây là trạch viện của một đại tham quan thời Thanh lưu lại.
Đường Vũ Khê nói:
- Sau khi tịch thu sung công phân phát cho chúng tôi.
- Không cần giải thích.
Tùy Qua cười nói:
- Bất kỳ triều đại nào cũng không thoát khỏi hai chữ hủ bại. Bỏ đi, không nói chuyện này, miễn để ông nội em nghe được đến lúc đó gọi cảnh vệ trực tiếp bắn anh.
Nhắc tới vận mệnh ngôi nhà này kỳ thật rất tốt.
Dù sao cũng là kiến trúc cổ đại, phong cách cổ xưa, có khí tức lịch sử, hơn nữa còn hợp với đạo phong thủy.
Phục cổ.
Nhà như thế nào thì người ở lại cũng như thế.
Ngôi nhà này còn lưu cổ phong, cho thấy chủ nhân Đường Thế Uyên có tính cách như thế nào.
Tuy Đường Thế Uyên bệnh nặng, nhưng vẫn chưa vào bệnh viện.
Đương nhiên việc này cũng không quan hệ, với thân phận Đường Thế Uyên, cùng địa vị của hắn, tùy thời đều có bác sĩ tốt nhất cùng dụng cụ tân tiến nhất đặt trước mặt, chỉ cần hắn muốn.
Nhưng bệnh tình của Đường Thế Uyên hiển nhiên là không lạc quan, bằng không Đường Vân cũng không đi tìm Tùy Qua.
Sau khi Tùy Qua vào nhà, vốn nghĩ rằng Đường Vũ Khê sẽ lập tức dẫn hắn đi gặp Đường Thế Uyên, lập tức chữa bệnh cho hắn. Ai biết nàng lại đưa hắn vào phòng khách ngồi uống trà trước tiên.
- Vũ Khê, anh nghĩ nên đi xem tình huống của ông nội em trước đi, đừng chậm trễ thời gian chữa trị.
Tùy Qua nói, mặc dù không có chút không thích Đường Thế Uyên, nhưng dù sao người kia cũng là ông nội của Đường Vũ Khê, yêu ai yêu cả đường đi, Tùy Qua cũng không thể thấy chết mà không cứu.
- Việc này…anh đợi một chút đi.
Đường Vũ Khê nói:
- Trời lạnh như vậy, anh uống chút trà nóng trước, ấm áp thân thể.
- Sao vậy, hiện tại không phương tiện sao?
Tùy Qua chợt hiểu, lập tức nhận ra có vấn đề:
- Nói đi, em không cần gạt anh, dù ông nội em không đồng ý cho anh trị liệu cho ông ấy, anh cũng sẽ không vung tay rời khỏi đâu.
- Là Dương Sâm.
Đường Vũ Khê có chút không dám nhìn vào ánh mắt Tùy Qua:
- Hắn đã trở lại, cũng không biết hắn từ chỗ nào nghe được tin tức ông nội em bệnh nặng, dẫn theo một chuyên gia y học Mỹ trở về, đang khám bệnh cho ông nội.
- Ah, nguyên lai là hắn.
Làm cho Đường Vũ Khê ngoài ý liệu chính là Tùy Qua không hề tức giận, ngược lại ngồi xuống, tâm bình khí hòa uống trà:
- Cũng tốt, nếu hắn có thể chữa khỏi ông nội của em, không cần anh ra tay thì tốt hơn. Dù sao anh phỏng chừng ông nội em cũng chướng mắt anh, cho nên nếu như không cần thiết, anh cũng không nên tự đòi mất mặt.
- Cút…
Ai biết Tùy Qua vừa uống hớp trà, chợt nghe thanh âm Đường Thế Uyên xa xa truyền đến.
Trong thanh âm đã tràn ngập phẫn nộ.
Thật hiển nhiên công việc khám bệnh của Dương Sâm cũng đã xong.
- Đi thôi, hiện tại nên đi khám bệnh cho ông nội em.
Tùy Qua nhìn Đường Vũ Khê nói.
- Sao vậy?
Đường Vũ Khê kinh ngạc hỏi.
- Xem ra Dương Sâm huýt cây đinh trước mặt ông nội em.
Tùy Qua cười nói, bước ra ngoài.
Không biết là trùng hợp hay Tùy Qua cố ý.
Từ phòng khách đi ra chưa được vài bước, vừa lúc gặp được Dương Sâm đâm đầu đi tới, sau lưng hắn còn có một bác sĩ nước ngoài đi theo.
Sắc mặt Dương Sâm có chút khó xem, hiển nhiên đã ăn quắt trước mặt Đường Thế Uyên.
- Di, đây không phải Dương thiếu sao?
Tùy Qua cười nói, người này chưa bao giờ buông tha cơ hội đả kích đối thủ, nhẹ nhàng nắm tay Đường Vũ Khê:
- Dương thiếu nhanh như vậy lại về nước, thật sự không đau lòng tiền vé máy bay đâu, chẳng lẽ cố ý lãng phí tiền của người đóng thuế? Đúng rồi, nói cho anh biết, Vũ Khê đã là bạn gái chính thức của tôi, cho nên anh có thể hết hi vọng. Mặt khác tôi nhớ anh từng nói với tôi, nước của ngành dược rất sâu, nhưng hình như cũng không ảnh hưởng gì tới tôi đâu.
Ánh mắt Dương Sâm lạnh lùng nhìn Tùy Qua, hung hăng trừng mắt nói:
- Đừng cao hứng quá sớm.
- Tôi chính là cao hứng.
Tùy Qua đắc ý nói:
- Bởi vì ít nhất hiện tại xem ra tôi là người thắng lợi, phải không?
Nhìn thấy Dương Sâm hổn hển rời đi, Đường Vũ Khê nói:
- Anh không nên kích thích hắn, hắn là người rất cao ngạo. Người như thế sẽ ghen ghét như điên, có thù tất báo.
- Nếu anh không kích thích hắn, hắn sẽ không có thù tất báo sao?
Tùy Qua cười nói:
- Nếu hắn sẽ trả thù, anh vì sao không kích thích hắn. Ít nhất lúc nãy anh rất vui vẻ.
- A, cảm giác của anh lại khó chịu.
Đi vài bước Tùy Qua đột nhiên nói, bởi vì hắn lại nhìn thấy một người quen.
Một người quen mà hắn cũng không thích.
Tùy Qua không nghĩ tới gặp được chuyên gia Cao Bá Minh ở nơi này.
Đương nhiên hắn cũng không nên cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì Cao Bá Minh là ngự y Trung Nam Hải, hơn nữa còn có chút giao tình với Đường Thế Uyên.
Tùy Qua chướng mắt Cao Bá Minh, mà người kia cũng chướng mắt hắn.
Nể tình Đường Vũ Khê, Tùy Qua cũng không đi kích thích Cao Bá Minh, mà đi thẳng về phòng Đường Thế Uyên.