[Dịch] Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương

Chương 411 : Đa Lịch Mộc. (1)




Lúc này tiểu ngân trùng đã biến thành một con trùng thật có tài ăn nói.

Nó ra sức như vậy kỳ thật chỉ vì một nguyên nhân: nó muốn ăn linh thảo mới cùng linh dược mới!

- Ách…đệ tử tài sơ học thiển, kiến thức nông cạn, thật sự không biết.

Hồ Nhất Bát là lão thành tinh, hắn biết không thể đắc tội tiểu ngân trùng, nhưng đồng dạng cũng không dám đắc tội Trầm Quân Lăng.

- Bỏ đi, không cần cãi.

Tùy Qua nói:

- Đoạn Bão Phúc Đan Mộc này đối với tôi có tác dụng thật lớn, tự nhiên cần sử dụng. Nhưng lời của Quân Lăng cũng có đạo lý, nhưng chúng ta cũng không phải cưỡng chế di dời, mà gọi là bồi thường di dời. Đầu tiên tiểu ngân trùng cùng Hồ Nhất Bát cố gắng nghĩ biện pháp cam đoan nữ quỷ kia rời khỏi đoạn gỗ nọ cũng sẽ không tiêu tan. Mặt khác chờ sau khi tôi đề cao xong Bão Phúc Đan Mộc, dựa theo tiêu chuẩn bồi thường di dời của quốc gia bây giờ, bồi thường một cỗ quan tài khác cho nàng ở lại. Quân Lăng, như vậy được chưa?

- Còn dám nói là bồi thường di dời theo tiêu chuẩn quốc gia, tôi thật sự là phục anh.

Trầm Quân Lăng nói:

- Nhưng đây cũng là biện pháp giải quyết.

- Thật là! Lão đại, ngươi chỉ biết nuông chiều nha đầu kia.

Tiểu ngân trùng lẩm bẩm:

- Nếu nhất định cần làm như vậy, thật lãng phí không ít nguyên khí của ta.

- Ít nói nhảm, ngươi làm xong có linh thảo cùng linh dược mặc cho ngươi hưởng dụng.

Tùy Qua hiểu được ý tưởng của tiểu ngân trùng.

- Tiểu ngân trùng, ngươi cũng đừng oán hận. Muốn nói nuông chiều nha đầu kia ta nghĩ chính là ngươi đi. Huống hồ khối nữ thi không rõ lai lịch này làm cho tôi cảm thấy không đơn giản, tạm giữ lại, nói không chừng sẽ có công dụng đâu.

Tùy Qua lại nói.

- Được, bất quá là lãng phí một chút nguyên khí mà thôi. Nhưng chỉ là một nữ quỷ lại có công dụng gì?

Tiểu ngân trùng nói:

- Ta có thể cam đoan quỷ hồn cô gái kia khi rời khỏi quan tài sẽ không bị hồn phi phách tán. Nhưng thân thể của nàng nếu rời khỏi, chỉ sợ cũng không giữ được.

- Việc này tôi có thể giải quyết.

Hồ Nhất Bát nói:

- Nhưng cần chuẩn bị một chút.

Làm trộm mộ, hắn đương nhiên có thật nhiều thủ đoạn có thể bảo tồn thi thể, hơn nữa cũng có loại quan tài giúp thi thể không bị thối rữa.

- Vậy đi chuẩn bị thôi.

Tùy Qua nói, vốn định lập tức gieo trồng đề cao Đan Mộc, nhưng không nghĩ tới xuất hiện một nữ quỷ, bất đắc dĩ phải chậm trễ chút thời gian.

Nhưng hiệu suất làm việc của Hồ Nhất Bát thật cao, chỉ dùng hơn một giờ đã tìm người đem một thạch anh quan có thể bảo tồn thi thể vận chuyển đến nơi đây.

Sau khi dùng quan tài chuẩn bị thỏa đáng, trong miệng tiểu ngân trùng phun ra quang mang màu bạc, đem quỷ hồn của cô gái định trên thi thể, sau đó dời thi thể vào thạch anh quan.

Cuối cùng đóng lại quan tài.

“Công trình cưỡng chế di dời” rốt cục kết thúc.

- Lên!

Tùy Qua khẽ quát một tiếng, đem Bão Phúc Đan Mộc nhấc lên, hướng linh điền ném xuống, đem phân nửa đoạn gỗ cắm vào trong linh điền, hi vọng mượn dùng linh vũ tẩm bổ, giúp nó nhanh chóng hồi phục sinh cơ.

Một gốc cây non từ trong linh điền nhô lên mặt đất.

Thấy một màn như vậy, Tùy Qua thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Có được Bão Phúc Đan Mộc, Tùy Qua chí ít có sáu thành cơ hội bước vào tiên thiên kỳ.

Lúc này di động của Hồ Nhất Bát chợt vang lên.

Sau một lát, hắn cúp điện thoại, hờ hững nói:

- Hiện tại tôi đã trở thành Most Wanted! ( tội phạm bị truy nã).

Chu Hằng Bằng bị giết chết, Hồ Nhất Bát bị truy nã cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn.

Nếu ngay cả chút dấu vết như vậy mà công an cũng không điều tra được, thật sự là rất ngu xuẩn.

Nhưng đối với chuyện này Tùy Qua đã sớm có liệu đến, hơn nữa làm ra an bài đối ứng.

Đã trở thành tội phạm truy nã, Hồ Nhất Bát tự nhiên không thể tiếp tục đi theo cạnh Tùy Qua, đương nhiên Tùy Qua cũng không dự tính để một “đồ đệ lớn tuổi” như vậy đi theo cạnh hắn, cho nên hắn truyền phương pháp tôi thể cho Hồ Nhất Bát, lại cho hắn vài bình Cố Nguyên Hoàn, cuối cùng để Tống Văn Hiên đưa hắn đến địa bàn của Tống gia ở lại.

Với thực lực của Tống gia, chứa chấp một tội phạm truy nã nho nhỏ cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Hơn nữa thiên địa linh khí ở Minh Kiếm sơn của Tống gia khá nồng đậm, Hồ Nhất Bát ở lại nơi này tĩnh tâm tu hành cũng có chỗ rất tốt.

Đối với sự an bài của Tùy Qua, Hồ Nhất Bát tự nhiên không hề có ý phản bác, đi theo người của Tống gia rời khỏi Đông Giang.

Mà Tùy Qua lại bắt đầu chuyên tâm đề cao Bão Phúc Đan Mộc.

Vì muốn nhanh chóng giúp nó lớn lên, Tùy Qua thậm chí dùng linh tuyền cùng một nửa linh vũ do Bát Hoang Vân Vũ đại trận sản sinh đổ vào Đan Mộc, mặt khác dùng cả ngọc tủy ngàn năm.

Hiện tại Tùy Qua chỉ dùng chiêu kéo da hổ làm đại kỳ, nói không chừng có một ngày sự tình sẽ bại lộ.

Vạn nhất người của phường hội đến tận cửa trả thù, mà vị đạo cô thần bí không tiếp tục xuất thủ tương trợ, hậu quả thật có thể rõ ràng.

Cho dù hiện tại có rất nhiều người đều tin tưởng sau lưng Tùy Qua đích xác có chỗ dựa vững chắc, nhưng hắn sẽ không đem sinh mạng của mình đổ hết lên trên người vị đạo cô hư huyễn kia.

Đương nhiên, hắn cũng không thả lỏng việc đề cao những gốc linh thảo khác, đặc biệt là gốc Nhân Mộc kia.

Đối với gốc Nhân Mộc, hắn ký thác kỳ vọng không nhỏ.

Rất nhanh một tuần đã trôi qua.

Đây là một tuần rét lạnh nhất trong Đông Giang bao nhiêu năm nay.

Bị áp suất thấp ảnh hưởng, trong tuần lễ này mỗi ngày đều có mưa tuyết rơi xuống trong thành phố.

Đáng thương cho các học sinh, vừa phải chịu đựng thời tiết rét lạnh, vừa phải chuẩn bị sự tra tấn của cuộc thi sắp tới.

Lúc này đã là mười giờ tối.

Nhưng trong phòng 403, đèn đuốc vẫn sáng ngời.

Giang Đào, Cao Phong, Liễu Tiểu Đồng đều mở đèn học khuya.

Trong phòng ngủ có một bếp lò bằng điện, có thể giúp chống đỡ chút khí lạnh.

Vào lúc này Tùy Qua mới từ căn cứ đào tạo thực vật trở về, đi vào phòng ngủ, vừa giũ rơi bông tuyết trên người, sau đó kinh ngạc nhìn cả ba, hỏi:

- Sao vậy, giờ này sao còn chưa ngủ, sáng mai không phải có cuộc thi sao?

- Cậu còn biết sáng mai có cuộc thi ah?

Cao Phong bọc mền nói:

- Tôi còn tưởng rằng cậu đã quên rồi đâu.

- Sao quên được, đối với học sinh mà nói chuyện thi cử làm sao lại quên.

Tùy Qua nói:

- Huống hồ tôi cũng không muốn ở học kỳ đầu tiên đã thi rớt đâu.

- Vậy mà cậu không rớt, đúng là không có thiên lý.

Giang Đào nói:

- Tiểu tử, tôi thấy phần lớn thời gian cậu không hề đi học đi. Cho dù có đi học, cũng chỉ có bộ dáng như đi vào cõi thần tiên, hình như cậu cũng chưa từng lật qua quyển sách nào đúng không.

- Bỏ đi, Giang Đào, cậu cũng đừng quan tâm, dù ba người chúng ta đều rớt, tiểu tử này cũng không sao cả.

Cao Phong hâm mộ nói:

- Hiện tại người nào không biết Dã Thảo ca là nhân vật có danh nhất Đông đại chúng ta.

- Đừng khoa trương như vậy được không?

Tùy Qua nói:

- Đúng vậy, mặc dù tôi nhận thức hiệu trưởng, nhưng tôi vẫn ưa thích dựa vào chính mình. Không phải chỉ là một cuộc thi cuối kỳ thôi sao, còn chưa làm khó được tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.