Tùy Qua nói:
- Huống hồ cho dù nàng không chuyển thế, chỉ là một quỷ hồn, trong nháy mắt cũng bị mai một trong nhân gian.
- Ai bảo anh diệt nàng?
Trầm Quân Lăng nói:
- Tôi chỉ là tò mò lai lịch của nàng. Chẳng lẽ anh không hiếu kỳ là nữ nhân thế nào mới có thể ngủ trong Côn Luân Thần Mộc.
- Nữ nhân gì? Không phải là Lương Lục Châu sao?
Tùy Qua nhìn Hồ Nhất Bát:
- Phải không?
- Sư tôn, việc này…hắc, cái gì mà triều Tấn Lương Lục Châu, chỉ là do tôi bịa ra, tạo chút danh để lấy giá cả tốt.
Hồ Nhất Bát có chút xấu hổ nói:
- Kỳ thật tôi cũng không biết lai lịch khối nữ thi này. Những thi thể thời cổ đại không có chứng minh thân phận, ai biết là ai, còn không phải chỉ vì giá cả nên mới…
- Kháo!
Tùy Qua không nhịn được mắng một tiếng.
- Vậy ông làm sao lấy được quan tài này?
Tùy Qua hỏi Hồ Nhất Bát.
- Là một thủ hạ của tôi lấy được từ Vân Nam, họ không bán ra được nên nhờ tôi đấu giá. Trên thực tế từ hai mươi ba năm trước tôi cũng đã rất ít tham gia đào mồ trộm.
Hồ Nhất Bát giải thích:
- Nghe nói quan tài này bị lũ trôi, nằm trong dãy núi rậm rạp, không ai biết từ huyệt mộ nào xuất hiện.
- Bỏ đi, để tôi dùng Sưu Hồn đại pháp nhìn xem, như vậy sẽ biết quỷ hồn của nàng còn hay không.
Tiểu ngân trùng đột nhiên nói.
- Ngươi?
Tùy Qua nhìn nó:
- Ngươi biết pháp thuật sao?
- Một chút mà thôi.
Tiểu ngân trùng đáp:
- Đây là năng lực trời sinh, bởi vì bây giờ đã thành linh thú cấp ba nên có thể cảm ứng sử dụng thiên địa linh khí, cho nên có thể thi triển chút pháp thuật.
- Vậy ngươi thử xem đi.
Tùy Qua nói.
Tiểu ngân trùng nhảy lên vai Tùy Qua, sau đó trong miệng phun ra đạo ngân quang, bắn thẳng vào quan tài.
Bị ngân quang chiếu tới, quan tài kia đột nhiên nhúc nhích.
Dị biến đột nhiên phát sinh!
Trên thân thể nữ thi mơ hồ hiện lên một hư ảnh, muốn chui ra khỏi thân thể kia.
Vô luận là Trầm Quân Lăng, Hồ Nhất Bát hay Tùy Qua đều bị động tĩnh bất thình lình hù dọa.
Tùy Qua là lần đầu tiên nhìn thấy quỷ hồn.
Lúc này tiểu ngân trùng thu lại ngân quang trên trán.
Động tĩnh trong quan tài cũng lập tức biến mất.
- Thật không nghĩ tới chủ mẫu đoán đúng rồi, quỷ hồn của cô gái này vẫn còn ở lại!
Tiểu ngân trùng kinh ngạc nói. Tiểu tử này thích lấy lòng nữ nhân, cho nên xưng hô Đường Vũ Khê là chủ mẫu, bây giờ gặp Trầm Quân Lăng cũng xưng hô như thế.
- Quỷ hồn còn ở lại kỳ lạ lắm sao?
Hồ Nhất Bát không nhịn được hỏi một câu.
- Hồ Nhất Bát, ngươi đào mồ trộm nhiều như vậy, gặp qua được vài quỷ hồn chân chính?
Tiểu ngân trùng hỏi ngược lại.
- Này…có gặp qua “tống tử” nhưng chưa thấy qua quỷ hồn, có lẽ mỗi lần đều cầm theo vật trừ tà đi.
Hồ Nhất Bát nói.
- Sai! Đó là bởi vì người sau khi đã chết, quỷ hồn không có thân thể dựa vào, đường hoàng tuyền sẽ mở ra, rất nhanh sẽ có đầu trâu mặt ngựa cùng hắc bạch vô thường mang đi, căn bản không cho phép ngươi trốn tránh. Quỷ hồn, âm phủ, việc luân hồi đều do Diêm La vương nắm trong tay, cho dù là người tu đạo muốn khởi tử hồi sinh đều khó hơn lên trời, trừ phi có được tu vi tiên nhân! Nếu không quỷ hồn chạy khắp thế giới, luân hồi sai lầm, vậy chẳng phải làm thiên hạ đại loạn. Nhưng nếu người tu đạo tới nguyên anh kỳ, có thể nguyên thần bất diệt, đoạt nhà sống lại.
Tiểu ngân trùng giải thích:
- Cho nên người tu đạo dưới nguyên anh kỳ chủ yếu đều là người chết đèn tắt.
- Ý của ngươi muốn nói khối nữ thi này là một người tu hành nguyên anh kỳ?
Tùy Qua hỏi.
Nếu thật là như thế, nghe rợn cả người.
Một người tu hành nguyên anh kỳ, cho dù không còn thân thể cũng thập phần khủng bố, có được khả năng thông thiên triệt địa.
- Cũng không phải. Nếu là người tu hành nguyên anh kỳ, bám lên thi thể của nàng phải là nguyên anh mà không phải quỷ hồn. Nếu như là nguyên anh phải có được pháp thuật cường đại, nàng tùy thời có thể tìm trong các ngươi đoạt nhà sống lại, các ngươi căn bản không có khả năng đối kháng!
- Tiểu ngân trùng, rốt cục ngươi muốn nói gì đây?
Trầm Quân Lăng có chút không kiên nhẫn.
- Ta muốn nói khối nữ thi này có chút kỹ năng, sau khi chết có thể đem quỷ hồn của mình giam cầm trong thi thể, tránh đầu trâu mặt ngựa đuổi bắt, thật sự là không dễ dàng.
Tiểu ngân trùng nói:
- Chẳng qua vì sao nàng làm như vậy đây? Quỷ hồn thật yếu ớt, một khi bị người tiêu diệt không còn cơ hội nhập luân hồi. Hoặc có thể bị người tu đạo thu đi luyện khí, lúc đó sống không bằng chết.
- Vậy ngươi hỏi nàng vì sao nàng làm như vậy đây?
Trầm Quân Lăng hỏi.
Đây vốn chỉ là một câu nói vui đùa, nhưng không nghĩ tới tiểu ngân trùng lại gật đầu:
- Cũng được, ta sẽ thử xem.
Nguyên lai tiểu ngân trùng là linh thú, bản thân có năng lực thông linh. Sau khi tiến hóa thành linh thú ba cấp, như được mở thiên nhãn, có thể cảm ứng cùng nhìn thấy được quỷ hồn hay yêu vật.
Sau một lát trong miệng tiểu ngân trùng lại phun ra ngân quang, chiếu thẳng tới quan tài, quỷ ảnh hiện ra, tiểu ngân trùng hỏi:
- Ngươi là ai? Vì sao phải đem quỷ hồn của mình giam cầm trong thi thể?
Y y nha nha!
Quỷ hồn quả nhiên mở miệng nói chuyện. Nhưng không ai hiểu nàng nói gì, cũng không biết dùng ngôn ngữ gì.
Tùy Qua đã tăng thính lực lên tới cực hạn nhưng vẫn nghe không hiểu lời nào.
Cho dù là tiểu ngân trùng cũng không nhịn được trợn tròn mắt.
Tuy Tùy Qua không hiểu quỷ hồn nói gì, nhưng biết không phải tiếng nước ngoài, mà là tiếng địa phương nơi nào đó trong quốc nội, nhưng Tùy Qua cũng chưa từng được nghe qua.
- Không sao, tôi đã ghi âm lời nói của nàng bằng di động.
Trầm Quân Lăng nói:
- Tôi nhận thức một thiên tài về ngôn ngữ học, để cho hắn nghiên cứu một chút, phiên dịch nội dung, như vậy chúng ta sẽ biết nữ quỷ này có lai lịch gì. Nhưng nếu quỷ hồn của nàng vẫn còn, chúng ta phải làm gì đây?
- Làm sao bây giờ, đương nhiên là tiêu diệt nó!
Tiểu ngân trùng hung tợn nói.
- Không cho phép!
Trầm Quân Lăng kiên quyết.
- Vì sao?
Tùy Qua hỏi, kỳ thật hắn cùng chung ý tưởng với tiểu ngân trùng.
Muốn lấy Bão Phúc Đan Mộc thì phải trục xuất nữ thi.
Như vậy phải tiêu diệt nữ quỷ kia mới được.
- Chúng ta làm vậy chẳng khác gì cưỡng chế di dời sao!
Trầm Quân Lăng phản đối.
- Sao gọi là cưỡng chế di dời?
Tùy Qua khó hiểu:
- Sao tôi nghe không hiểu lời của cô.
- Nếu nữ thi không còn quỷ hồn, chỉ còn lại đống hài cốt tùy tiện xử trí thế nào cũng không sao. Nhưng nếu quỷ hồn của người ta vẫn còn, chúng ta cưỡng chế đuổi nàng đi ra, đây chẳng phải là cưỡng chế di dời sao!
Trầm Quân Lăng nói tiếp:
- Quỷ hồn kia không trêu chọc chúng ta, làm như vậy…tôi cho rằng không đúng! Người không đáng ta ta không phạm người!
Trầm Quân Lăng không biết vì sao lại cảm thán hồng nhan bạc mệnh, vì vậy sản sinh lòng trắc ẩn.
- Có gì mà không đúng chứ.
Tiểu ngân trùng phản bác:
- Nữ quỷ kia ở trong đó lại không thể làm đoạn gỗ kia mọc rễ nảy mầm, nở hoa kết quả, chẳng khác gì phung phí của trời, giành hầm cầu lại không giải quyết. Huống hồ nữ thi kia nếu rơi vào trong tay người khác, nói không chừng sẽ bị gây sức ép thế nào không biết đâu. Đúng không, Hồ Nhất Bát?