[Dịch] Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương

Chương 394 : Tướng vượng phu. (2)




- Xem ra lá gan của anh càng ngày càng lớn rồi sao. Nhưng anh tốt nhất đừng trêu chọc tôi, nếu không một khi tôi cầm giữ không được, đem anh giải quyết, nhìn xem anh làm sao về giải thích với Đường tỷ của anh! Đúng rồi, anh nhắc tới “nữ ma đầu”, rốt cục là thật hay giả?

- Cô cảm thấy thế nào? Tôi sẽ đi làm nam sủng của một nữ ma đầu?

Tùy Qua hỏi.

- Thật khó mà nói.

Trầm Quân Lăng cười đáp:

- Nhưng nếu đổi một loại góc độ đến xem, có lẽ có rất nhiều người hâm mộ anh đâu. Anh phải biết rằng đứng trước mặt người có tu vi tiếp cận tiên phật, người như anh chỉ là một con kiến, ngay cả tư cách làm nam sủng cũng không có đâu. Cho nên nếu anh thật sự bị vị ma đầu nào thu làm nam sủng, chỉ sợ không biết có bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ anh sao.

- Vậy cũng phải.

Tùy Qua nói:

- Những người khác không nói, tiểu tử Tống Lập Hào đúng là hâm mộ tôi muốn chết, ha ha!

- Đắc ý! Anh cứ đắc ý đi!

Trầm Quân Lăng hừ nói.

- Không có biện pháp, ai bảo tôi soái đâu.

Tùy Qua nói:

- Trước kia cô còn nói tôi không soái bằng Tống Lập Hào, hiện tại cuối cùng cô minh bạch rồi, cách nhìn của cô sai lầm bao nhiêu rồi đi. Cô xem, tôi chẳng những được cô xem trọng, còn làm “nam sủng” cho nữ ma đầu, tiểu tử Tống Lập Hào ngoại trừ ghen tỵ cùng hâm mộ, vẫn là ghen tỵ cùng hâm mộ mà thôi.

- Tốt lắm…tốt lắm.

Trầm Quân Lăng nói:

- Chưa thấy qua ai có da mặt dầy như anh! Hãy bớt nói nhảm đi, rốt cục anh cùng Tống gia đạt tới hiệp thương gì vậy, hiện tại Tống gia lại bắt đầu sản xuất thuốc cao da chó của anh đâu. Còn nữa, anh thật không chút trượng nghĩa, cho dù muốn hợp tác ít nhất phải nghĩ tới Trầm gia trước không phải sao? Trong chuyện này ông nội của tôi có chút ý kiến đó, tuy rằng ông không nói ra.

- Ngô…vậy mời cô chuyển lời cho ông nội của cô, ông không cần có ý kiến với tôi. Bởi vì tôi với Tống gia không phải quan hệ hợp tác, mà là công ty dược nghiệp Tống thị của họ đã bị tôi hoàn toàn thôn tính.

Tùy Qua thản nhiên nói.

- Bị anh…thôn tính?

Trầm Quân Lăng lại kinh ngạc.

- Trầm tỷ, cần gì phải ngạc nhiên như thế đây?

Tùy Qua uống cạn ly rượu, chỉ chỉ vào ly:

- Trước tiên rót đầy cho tôi đã! Ân, nhóm người Tống Lập Hào vì lấy lòng tôi, đem 51% cổ phần công ty dược nghiệp Tống thị chuyển nhượng cho tôi, hơn nữa tôi thu mua từ tay cổ đông khác, trước mắt đã có 70% cổ phần công ty Tống thị. Bởi vì công ty đều do tôi chưởng khống, cho nên họ sản xuất thuốc cao da chó của tôi, đây là chuyện hợp tình hợp lý phải không? Bởi vậy Trầm gia không cần có ý kiến gì với tôi cả. Tốt lắm, chuyện cần nói đã nói xong rồi. Nói chuyện khác đi, hôm nay sao cô chủ động hẹn tôi đi ra vậy, có phải vài ngày không gặp như cách ba thu, bắt đầu nghĩ tới tôi sao?

- Nói thật, đúng là có chút nhớ anh.

Trầm Quân Lăng nói:

- Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Mặt khác tôi nhận được một tin tức, xem chừng anh sẽ có hứng thú cho nên đặc biệt gọi anh tới.

- A, khó trách cô cho nhân viên quán cà phê đi hết đâu.

Tùy Qua nói.

- Đừng hiểu lầm, là nhân viên mãnh liệt yêu cầu tôi cho họ nghỉ.

Trầm Quân Lăng nói:

- Lễ Giáng Sinh, rất nhiều người đều có ước hẹn đâu.

- Thì ra là thế.

Tùy Qua nói:

- Vậy cô nói tôi nghe tin tức gì đi, hi vọng tôi sẽ cảm thấy hứng thú.

- Chính anh nhìn xem đi.

Trầm Quân Lăng đưa điện thoại cho Tùy Qua, cho hắn tự xem tin tức bên trong.

Tùy Qua đọc được tin tức, lập tức thu liễm thần sắc cợt nhả, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng, sau đó là vui mừng.

Xem hết tin tức, Tùy Qua không nhịn được cười nói:

- Tiểu Quân Quân, cô thật là có tướng vượng phu nha! Ha ha…

- Tướng vượng phu?

Trầm Quân Lăng chợt sửng sốt, sau đó mắng:

- Anh thật tính toán trêu chọc tôi sao? Nếu như anh thật sự quyết định như vậy, vậy mỗi ngày tôi sẽ dán theo anh, triền anh thật sít sao, cho Đường tỷ hay Lam tỷ gì đó của anh đều không thể đến gần!

- Không cần ác như vậy đi?

Tùy Qua cười nói:

- Tôi chỉ nói cô có tướng vượng phu, đây là ca ngợi cô, biết không? Đừng nói chuyện khác, nói chính sự đi, tin tức này đối với tôi mà nói thập phần trọng yếu! Nhưng rốt cục có đáng tin cậy không?

- Đương nhiên tin cậy.

Trầm Quân Lăng nói:

- Anh có biết danh gia đạo mộ Hồ Nhất Bát không?

- Đương nhiên nghe qua.

Tùy Qua nói:

- Người này chính là nhân tài của giới đào mồ trộm, quả thật chính là hoa tuyệt thế thôi!

Đích xác đại danh của Hồ Nhất Bát kia, Tùy Qua từng nghe qua, bởi vì hắn có một đam mê đặc thù – đặc biệt đi trộm mộ của nữ nhân. Hơn nữa kinh nghiệm đào mồ trộm, thủ đoạn thập phần cao siêu, nói là đóa kỳ hoa của giới đào mồ trộm quả thật không chút khoa trương.

- Hắn thật không đơn giản đâu.

Trầm Quân Lăng nói:

- Tôi có nghe ông nội tôi nói qua, người này không chỉ tinh thông phong thủy, hơn nữa thông hiểu thuật bói toán bát quái, am hiểu nhất làm sao tị xua hung tị cát. Nếu không như thế, cơ quan trong huyệt mộ cổ đại trùng điệp, độc trùng cương thi hoành hành, người này cũng đã sớm treo, sao có thể sống đến bây giờ. Cho nên hắn càng không khả năng bị công an bắt tại hiện trường. Lần này Hồ Nhất Bát không biết từ đâu trộm được một xác ướp mỹ nữ cổ đại, nghe nói trông thật sống động, giống như là người còn sống. Phải rồi, chẳng lẽ anh có hứng thú đối với nữ thi kia đi?

- Phi! Phi!

Tùy Qua cười mắng:

- Tôi không có hứng thú đối với thi thể, vô luận là cương thi hay mỹ nữ thi.

- Vậy anh biểu hiện hưng phấn như vậy làm chi?

Trầm Quân Lăng lắc ly rượu hỏi.

- Vậy vì sao cô cho tôi xem tin tức này?

Tùy Qua hỏi ngược lại.

- Bởi vì tôi có hứng thú đối với nữ thi kia.

Trầm Quân Lăng đáp:

- Nếu Hồ Nhất Bát chuẩn bị đấu giá, tôi tự nhiên muốn đi xem một lần. Tôi thấy anh có hứng thú đối với những vật ly kỳ cổ quái, cho nên thuận tiện cho anh nhìn xem, nếu như anh thích vài ngày nữa cùng nhau đi xem.

- Vậy tôi cho cô biết, tôi không hề có hứng thú đối với nữ thi kia, nhưng tôi có hứng thú đối với quan tài mà nữ thi nằm bên trong.

Tùy Qua nói.

- A? Vì sao?

Trầm Quân Lăng hiếu kỳ hỏi.

- Cô nhìn kỹ tấm hình này, từ khối nữ thi này mà xem, thật hiển nhiên rất có thân phận thời cổ đại. Nhưng quan tài của nàng lại dùng một loại gỗ thiên nhiên, không hề có chút cảm giác xa hoa, chỉ đem thân gỗ đào rỗng ruột sau đó cứ thế đặt vào. Không hề có chút xử lý chống phân hủy, không hề chế tạo thành xác ướp gì đó, nhưng vẫn có thể bảo trì thi thể nàng ngàn năm không hỏng. Chẳng lẽ cô không cảm thấy thật thần kỳ sao?

- Nghe anh nói như vậy, hình như thật sự là thế đâu.

Trầm Quân Lăng nói:

- Tỷ chỉ chú ý nữ thi bên trong, lại xem nhẹ chỗ kỳ lạ của quan tài này. Như vậy anh nghĩ loại gỗ kia có lai lịch gì đây?

- Cô tiếp tục nhìn kỹ xem, ở chỗ này…thấy không, nơi này không ngờ còn mọc ra hai lá cây, nói rõ sinh cơ của khúc gỗ này còn chưa đoạn tuyệt. Hắc, thứ tốt, thật sự là thứ tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.