- Còn “Tống gia quân” thì khác, mặc dù Khắc Lý và hãng dược Tống thị sẽ yêu cầu bọn họ toàn lực chiến đấu, nhưng đám người này đã quen làm đại gia, đánh nhau, chơi gái khẳng định mới là sở trường của bọn hắn, nhưng bước vào trận đấu, sẽ không khác gì con cua chân mềm, sức lực yếu kém. Huống chi, Khắc Lý là một người kiêu ngạo, muốn để Khắc Lý và đám đại gia này phối hợp với nhau, căn bản là chuyện không thể nào. Cho nên, thực lực của La Bối thắng Khắc Lý, thực lực tập thể của đội thanh niên có thể thắng đám đại gia của đội bóng chuyên nghiệp, cuộc tranh tài này đã không còn gì lo lắng.
Phân tích của Giang Đào quả nhiên là lập luận sắc sảo.
Ngay cả Tùy Qua là người không mê bóng, cũng cảm nhận tinh tường được ưu khuyết điểm của hai bên.
- Nhưng nếu cậu đã biết kết quả, tại sao còn hưng phấn muốn đi xem thi đấu như vậy?
Tùy Qua lại nói.
- Cậu không hiểu rồi. Là một người hâm mộ bóng đá chân chính, thích thú nhất là được xem quá trình thi đấu!
Giang Đào nói.
- Mình hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của cậu!
Cao Phong nói.
- Được rồi.
Tùy Qua nói:
- Đã đưa vé cho các cậu rồi, các cậu cứ tận tình hưởng thụ đi.
- Hai người bọn họ có vé, còn mình thì sao?
Liễu Tiểu Đồng đột nhiên nói.
- Cậu? Không phải cậu không thích xem bóng đá sao?
Tùy Qua không hiểu nói.
Liễu Tiểu Đồng bi ai nói:
- Nếu như cậu cho mình một tấm vé, mình mang đi bán, có thể kiếm được số tiền bằng nửa năm làm thêm.
- Cậu định giống đám người của đảng con bò vô sỉ sao!
Cao Phong mắng:
- Liễu Tiểu Đồng, cậu thật quá vô sỉ rồi, lại dám đầu cơ trục lợi vé vào cửa.
- Tùy Qua, đều là huynh đệ ngủ chung phòng, cậu không thể nặng bên này nhẹ bên kia được?
Liễu Tiểu Đồng không cãi cọ với Cao Phong, chỉ hỏi Tùy Qua.
Tùy Qua cũng bất đắc dĩ, nếu Liễu Tiểu Đồng đã nói như vậy, đều là huynh đệ cùng phòng, đương nhiên phải đối xử bình đẳng.
Huống chi, so với Cao Phong và Giang Đào, cuộc sống của Liễu Tiểu Đồng đúng là có vẻ rất khó khăn, hơn nữa tính cách của Liễu Tiểu Đồng cũng là ngoài mềm trong cứng, cho dù cuộc sống có khó khăn, cũng không bao giờ cầu trợ các huynh đệ ngủ cùng phòng. Lần này chủ động đòi vé, ngược lại khiến Tùy Qua có chút bất ngờ. Nhưng, thay đổi của Liễu Tiểu Đồng, đại khái cũng có liên quan đến khúc mắc đã được giải tỏa trong lòng hắn.
Lần trước, khi Liễu Tiểu Đồng kể lại câu chuyện của ông nội hắn, khiến ba huynh đệ cùng phòng cảm khái rất sâu sắc. Ngày hôm sau, Tùy Qua đã liên lạc với Đường Vũ Khê, nàng cũng đáp ứng sẽ phái người về quê Liễu Tiểu Đồng tiến hành khảo sát, sau đó giải quyết vấn đề.
Còn Liễu Tiểu Đồng, sau khi giải trừ được khúc mắc, tính tình cũng sáng sủa hơn trước một chút, không còn bộ dạng trầm mặc ít nói giống như trước. Ngoài ra, nghe Tùy Qua phân tích, hắn đã vứt bỏ đống từ điển anh văn hắn vốn không thích nhưng lại không thể không học, bắt đầu nghiên cứu kiến thức cơ bản về khoa học thảo nghiệp, nhất là kiến thức về trồng dược thảo.
Nói được thì làm được.
Ở phương diện này, ý chí của Liễu Tiểu Đồng kiên định hơn Cao Phong và Giang Đào rất nhiều.
Chẳng qua, ý nghĩ đề cao dược tính của dược thảo, mặc dù là Tùy Qua nói ra, nhưng trước mắt mà nói, ngoại trừ dùng ba phương pháp là Bát Hoang Vân Vũ đại trận, Ất Mộc Thần Châm và dùng linh điền, bản thân Tùy Qua cũng không rõ lắm, cái gọi là phương pháp “trồng khoa học”, có thể thật sự đề cao dược tính của dược thảo hay không. Tùy Qua chỉ hi vọng, Liễu Tiểu Đồng có thể có vận khí và năng lực thực hiện suy nghĩ này.
Trong ánh mắt tràn đầy “oán niệm” của Cao Phong và Giang Đào, Tùy Qua lại lấy ra một tấm vé giao cho Liễu Tiểu Đồng.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Vừa nhìn số gọi tới, trong lòng Tùy Qua nhất thời vui mừng.
Người gọi tới là Đường Vũ Khê.
Tùy Qua đi tới ban công, kinh ngạc hỏi:
- Vũ Khê, em trở về rồi sao?
- Đúng vậy, em vừa trở về.
Đường Vũ Khê nói:
- Ai bảo vị đại tỷ chủ quản của em thúc giục ghê quá. Thật là không hiểu nổi, rút cuộc em là lão bản, hay chị ấy là lão bản.
- Nếu em khó chịu như vậy, sao không cho cô ấy nghỉ việc.
Tùy Qua cười nói.
- Nói đùa gì vậy, dù gì chị ấy cũng là tỷ muội của em, hơn nữa trong thời gian này quỹ Tiên Linh Thảo đường có chị ấy quản lý, hiệu suất, tiền lời cũng tương đối khá.
Đường Vũ Khê nói:
- Chỗ xấu duy nhất, chính là chị ấy là một người hâm mộ bóng đá, còn bắt em đi cùng xem thi đấu.
- Cô ấy là người hâm mộ của La Bối?
Tùy Qua hỏi.
- Làm sao anh biết?
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói.
- Bởi vì trong phòng ngủ của anh cũng có hai người hâm mộ La Bối.
Tùy Qua nói:
- Hơn nữa anh còn tặng ba vé đi xem.
- Anh không đi sao?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Không đi, anh cũng không phải người thích xem bóng đá, đi xem náo nhiệt làm gì.
Tùy Qua nói.
- Anh đi cùng bọn em đi.
Đường Vũ Khê nói:
- Anh còn chưa gặp vị đại tỷ chủ quản của em, cô ấy thật sự là một mỹ nữ.
Tùy Qua suy nghĩ một lát, trong đầu vẫn không cách nào liên hệ được nữ nhân bưu hãn thuê đĩa CD “không có tình tiết” ở quán VCD và mỹ nữ.
Có lẽ, theo Tùy Qua thấy, phương diện thẩm mỹ của hắn và Đường Vũ Khê hoàn toàn không giống nhau.
Cho nên, Tùy Qua nói:
- Được rồi, anh sẽ không đi. Nếu anh đi, nhất định sẽ phá hư không khí thân mật của hai người. Huống chi, chẳng lẽ em chưa từng nghe nói, đối với nữ nhân, giới thiệu bạn trai của mình với bạn thân, đó là chuyện không sáng suốt nhất.
- Phì! Anh thật sự tưởng mình hấp dẫn lắm sao? Nhãn giới của người ta rất cao.
Đường Vũ Khê nói.
- Vậy em thật sự không lo lắng sao?
Tùy Qua cười hỏi.
- Hừ, không nói với anh nữa.
Đường Vũ Khê chuyển chủ đề:
- Dù sao, em vẫn phải đi cùng cô ấy xem thi đấu. Đúng rồi, nghe nói thời gian này thuốc dán da chó của anh lại gặp chút phiền toái về tiêu thụ, đúng không?
- Phiền toái? Em muốn nói đến công ty dược Tống thị sao?
Tùy Qua nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Yên tâm đi, bọn họ ảnh hưởng không được đại cục. Sau trận bóng này, chút phiền toái nhỏ này sẽ được giải quyết dễ dàng.
- Anh tự tin như vậy sao?
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói:
- Nền tảng của hãng dược Tống thị rất vững chắc, lần này thuốc dán của anh muốn phá vòng vây, sợ rằng không dễ dàng.
- Không sao.
Tùy Qua nói:
- La Bối tranh tài thắng, anh cũng sẽ thắng.
Sáng hôm sau, bên ngoài sân vận động thành phố Đông Giang đã tấp nập người qua lại.
Người hâm mộ bóng đá, giới truyền thông tựa hồ từ khắp nơi tập trung đến đây.
Để bảo đảm trận thi đấu được tiến hành thuận lợi, thành phố Đông Giang đã xuất động một lượng lớn cảnh lực duy trì trật tự.
Khắp nơi trong sân vận động, vô số người hô to tên La Bối.
Còn Tùy Qua, lúc này lại ở trong nhà kính, vừa lao động, vừa thông qua điện thoại di động xem trận thi đấu.
Mặc dù Tùy Qua không phải là người hâm mộ bóng đá, nhưng bởi vì cuộc tranh tài này không chỉ là cuộc chiến số mệnh của La Bối và Khắc Lý, mà còn là khởi xướng thủ đoạn phản kích mạnh mẽ của Tùy Qua dành cho hãng dược Tống thị.