Nhưng, may là chuyện người phát ngôn còn chưa ký hợp đồng, Tống gia cũng không có tổn thất trực tiếp gì.
- La Bối tiên sinh, xin cho tôi kiểm tra chân trái của ngài trước rồi nói sau.
Tống Lập Hào bình thản nói.
La Bối cũng không biết ý nghĩ chân chính trong lòng Tống Lập Hào, vén ống quần, để cho Tống Lập Hào có thể cẩn thận kiểm tra chân trái của hắn.
Hán Khắc còn lộ ra ánh mắt tò mò, xem trung y chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân như thế nào.
Tống Lập Hào dù sao cũng là truyền nhân của trung y thế gia , hiện giờ nội lực tu vi cũng không yếu, muốn kiểm tra bệnh tình của La Bối, đương nhiên không phải việc gì khó.
Chỉ chốc lát sau, Tống Lập Hào thả chân trái của La Bối, nói:
- La Bối tiên sinh, chân trái của ngài, tình huống không quá lạc quan. Trước mắt nhìn bên ngoài, chân của ngài hoàn toàn không có vấn đề, nhưng bởi vì bắp thịt, gân cốt của ngài đã mấy lần giải phẫu, sức sống, cơ năng đã bắt đầu giảm xuống, giống như máy móc “biến chất”. Nếu như chịu một lần đả thương nữa, tôi chỉ sợ cái chân này của ngài không cứu được.
Tống Lập Hào cũng không phải đe doạ nên nói như vậy, mà là tình hình thực t.
Chẳng qua, kết quả chẩn đoán như thế, khiến Tống Lập Hào cũng rất là khó chịu: vốn cho rằng tìm được một cầu thủ ngôi sao làm người phát ngôn, là có thể đưa danh tiếng của hãng dược Tống thị lên một nấc thang mới, thậm chí có thể mượn cơ hội phát triển ra thị trường hải ngoại. Ai ngờ, La Bối lại bị chấn thương như vậy.
Nói trắng ra là, nếu La Bối tiếp tục đá bóng, rất có thể sẽ trở thành một người thọt. Nhưng nếu như không tiếp tục đá bóng, như vậy giá trị của hắn giảm xuống rất nhiều, thậm chí không đáng giá một đồng!
Tìm một người như vậy làm người phát ngôn, đây không phải là ăn no rỗi việc sao?
Nhưng La Bối và Hán Khắc lại không biết ý nghĩ trong lòng Tống Lập Hào.
La Bối nghe Hán Khắc phiên dịch, còn rất cao hứng gọi Tống Lập Hào là “thần y”, Hán Khắc cũng khen ngợi y thuật của Tống Lập Hào không dứt miệng.
- Tống tiên sinh, xin hỏi ngài có thể dùng châm cứu trị liệu cho tôi không?
La Bối hỏi:
- Thật châm cứu của ngài cao minh như vậy, y thuật cũng rất cao, tôi tin ngài hẳn có thể giải quyết vấn đề khó khăn của tôi, đúng không?
Tống Lập Hào đột nhiên cười quỷ dị, đứng dậy nói:
- Thuật châm cứu của tôi đúng là cao minh. Chẳng qua, tôi không thích lãng phí thời gian và chân khí quý giá trên người phế vậ. La Bối tiên sinh, ngài có thể trở về. Hai món lễ vật này, coi như lễ ra mắt.
- Tống tiên sinh, ngài. . . Ngài nói vậy là có ý gì?
Hán Khắc thấy Tống Lập Hào bỗng nhiên muốn đi, nhất thời nóng nảy, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
- Có ý gì?
Tống Lập Hào cười nhạt:
- La Bối, chân trái của hắn tàn phế rồi! Cho nên, hắn cũng không thể trở thành người phát ngôn của chúng tôi.
- Không làm người phát ngôn cũng không sao.
La Bối cũng có chút nóng nảy:
- Nếu như ngài có thể chữa khỏi hoàn toàn cái chân của tôi, tôi sẽ làm người phát ngôn miễn phí cho công ty ngài. Nếu thật sự không được, tôi sẽ trả ngài tiền chữa trị.
- Chân của ngài, cũng không phải không thể trị.
Tống Lập Hào bình thản nói:
- Nếu có Tiên Thiên cao thủ hàng ngày châm cứu cho ngài, đúng là có thể chữa khỏi. Chẳng qua, ngài là ai, ngài xứng để Tiên Thiên cao thủ của Tống gia chúng tôi hao phí Tiên Thiên chân khí trị liệu hay sao?
- Nhưng. . . trung y Hoa Hạ các người, không phải nói “Lương y như từ mẫu” hay sao?
Hán Khắc vội la lên:
- Y thuật của ngài cao siêu như vậy, tại sao không thể có lòng từ tâm, cứu vãn một thiên tài bóng đá cơ chứ?
- Thiên tài bóng đá?
Tống Lập Hào cười lạnh nói:
- Nhưng mất đi giá trị lợi dụng chỉ là một con kiến hôi mà thôi!
Sau khi nói xong, Tống Lập Hào cũng lười để ý tới La Bối và Hán Khắc, phủi áo rời đi .
Thấy Tống Lập Hào nghiêm mặt rời đi, Phan Minh vội vàng đi vào phòng, dò hỏi La Bối:
- La Bối tiên sinh, rút cuộc có chuyện gì vậy, tôi thấy sắc mặt của Tống tiên sinh không tốt lắm? Không phải các ngài nâng cao chi phí chứ?
- Phan, anh ra ngoài đi!
Tâm tình La Bối hiển nhiên không tốt, vội kêu Phan Minh ra ngoài.
Đợi Phan Minh ra ngoài, La Bối mới buồn rầu nói với Hán Khắc:
- Tại sao có thể như vậy? Bác sĩ Hoa Hạ mặc dù có y thuật cao siêu, nhưng tại sao bọn họ lạnh lùng như thế, không có tình cảm như thế?
Hán Khắc cũng buồn bực, nói:
- Thật là không có một chút y đức! Hắn không xứng làm một bác sĩ! La Bối, chúng ta trở về Châu Âu đi, tôi sẽ nhờ câu lạc bộ liên lạc cho cậu mấy bệnh viện tốt nhất Châu Âu, một người bằng hữu từng nói cho tôi biết, ở Châu Âu có mấy bệnh viện thần bí, bọn họ có y thuật vô cùng tân tiến. . .
- Tôi tạm thời không muốn trở về.
La Bối có chút quật cường nói:
- Tôi không tin, bác sĩ Hoa Hạ lại vô tình, lạnh lùng như vậy. Con kiến hôi, tại sao hắn lại nói chúng ta là con kiến hôi chứ?
- La Bối, đừng u mê nữa, con người ở đây thật sự quá lạnh lùng! Quá vô tình!
Hán Khắc nói.
- Không.
La Bối lắc đầu nói, lấy ra một cái máy tính bảng, mở một email bên trong:
- Người hâm mộ của tôi quan tâm đến sức khỏe của tôi như vậy, đặc biệt gửi email cho tôi, chứng tỏ người ở đây cũng không phải lạnh lùng như vậy. Còn nữa, trong email có nhắc tới thiếu niên trong video, y thuật của hắn rất cao minh, có lẽ chúng ta nên cầu trợ hắn.
- Nhưng Phan không phải đã nói qua rồi sao, thiếu niên này có thể chỉ là bọn giang hồ bịp bợm.
Hán Khắc khuyên.
- Bất luận như thế nào, tôi cũng phải thử.
La Bối nói:
- Hắn ở thành phố này, tôi nhất định phải đến gặp hắn.
Hán Khắc thở dài một tiếng, nhắc nhở La Bối:
- Tới giờ uống thuốc rồi.
----------------------------
Biệt thự Nguyệt Giang, thành phố Tây Giang.
Tống Lập Hào nhanh chóng lái xe vào biệt thự.
Sau khi tiến vào phòng, Tống Lập Hào lập tức đến thư phòng.
Trong thư phòng, Tống Thiên Húc đang lật xem một quyển cổ thư.
- Tiến triển thế nào rồi?
Tống Thiên Húc hỏi.
Tống Lập Hào khó chịu mắng:
- Tên tây dương chết tiệ, thật lãng phí thời giờ của con! Tối nay, con kiểm tra chân trái của hắn, phát hiện chân trái của hắn gần như sắp phế bỏ! Hừ, đây không phải lãng phí thời gian của chúng ta sao!
Tống Thiên Húc đặt quyển sách trên tay xuống, nói:
- Không sao, dù sao cũng không tốn nhiều tiền cho hắn. Ngược lại, chúng ta lăng xê tin tức người phát ngôn ra ngoài, giá cổ phiếu cũng tăng lên không ít. Tên tây dương đó, xem ra cũng có chút hữu dùng. Chỉ có điều, nếu đã sắp phế bỏ, đương nhiên không thể làm người phát ngôn cho hãng dược Tống thị chúng ta, vậy con tính toán như thế nào?
Tống Lập Hào suy nghĩ một lát, nói:
- Chuyện người phát ngôn đã truyền ra ngoài, dĩ nhiên không thể làm như vậy. Con đã nghĩ rồi, nếu tên La Bối kia không được, vậy chúng ta tìm một cầu thủ ngôi sao khác làm người phát ngôn, cầu thủ Khắc Lý danh khí có thể kém hơn La Bối một chút, nhưng chi phí có lẽ chỉ cần một nửa.