Bá tính bình dân cơ bản đều giống nhau có thiên phù để tu luyện thông qua hấp thụ nguyên lực tản ra trong không khí.
Tuy nhiên phần lớn thiên phù đều rất thấp, tu luyện cả đời nhưng tu vi cũng chỉ dừng lại ở ngưỡng Tam giai, Tứ giai đủ để có cơ thể khỏe mạnh, một quyền xuất ra có thể khiến đá vỡ vụn nhưng nếu muốn có kinh công thì cần thiết phải lục giai trở lên mới có thể làm được.
Giống như nguyên chủ là kiểu người không có một chút thiên phù tu luyện, đi trên đường đều sẽ nhận mọi sự chán ghét của mọi người.
Hoa Khinh Ngôn lờ đi mọi ánh ánh mắt khác thường xung quanh, tò mò tham quan khắp nơi,đối với một người kiếp trước ở thời đại tinh tế cơ giáp mà lớn lên như nàng thì hết thảy mọi thứ ở cổ đại vẫn có sức hấp dẫn.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ chậm rãi đi đến sàn đấu giá nổi tiếng nhất kinh thành lúc này đang bị một lượng lớn người vay quanh, Mấy tiểu nhị trong sàn đấu giá thì đang la lớn:
“ Các đại gia tạm thời đừng nôn nóng, vương dược sư Vương Phong đang trong thời khắc mấu chốt để luyện chế thành công Trúc Nguyên Đan, chỉ có năm viên, những ai muốn mua thì đều phải đề tên lên đây, chờ lát nữa sẽ quyết định dựa vào cách rút thăm.”
Vương Phong? Đây là vị sư phụ Ngũ giai luyện dược sư kia của Hoa Nguyệt Nhu?
Hoa Khinh Ngôn nhướng mày, Trúc Nguyên Đan trong trí nhớ của nguyên chủ là một loại đan dược , ăn vào có thể giúp tu vi tăng lên một giai, ví dụ như Tam giai ăn vào Trúc Nguyên Đan có thể tấn chức Tứ giai, tuy nhiên nó lại có một nhược điểm là chỉ có thể ăn một viên, nếu lần sau ăn vào một lần nữa đều sẽ không có hiệu quả.
Nhưng điều này lại không làm giảm bớt sự truy lùng của những người muốn tăng tu vi,từ Nhất giai đến Tam giai đều giống nhau là tu vi cấp thấp, Tứ giai đến Lục giai mới là tu vi trung cấp, Thất giai đến Cửu giai là tu vi cao cấp, tuy nhiên ở giai đoạn từ Lục giai đến Thất giai có một đường ranh giới mà cần phải nỗ lực mới có thể Bước vào ngưỡng cửa của cao giai, lúc này tầm quan trọng của Trúc Nguyên Đan liền trở nên vô cùng lớn.
Hoa Khinh Ngôn nàng cũng không cần cái gọi là Trúc Nguyên Đan kia, nàng vòng qua đám người đang tiến vào sàn đấu giá, cuối cùng thì chen vào được một góc rộng rãi của sàn đấu giá.
“ Này, không phải là phế vật của An Quốc Công phủ đây sao?”
Hoa Khinh Ngôn vừa mới bước vào liền nghe được giọng nói ác ý truyền ra.
Ngẩn đầu lên liên thấy một nam nhân mặc thanh y đứng cạnh lan can, khí chất tùy tiện giống của một tên ỷ lại cha mẹ, ăn chơi trác táng đang khinh miệt nhìn nàng.
“ Như thế nào mà một tên phế vật như nàng cũng muốn mua Trúc Nguyên Đan, chẳng lẽ nàng cho rằng Trúc Nguyên đan có thể làm nàng từ phế vật biến thành Nhất giai võ giả đi? “
“ Ha ha, Nhất giai võ giả thì thế nào, không phải vẫn là phế vật sao, huống chi còn cái bộ dạng giống như ăn mày kia của nàng, có thể có đủ tiền mua nổi một viên Trúc Nguyên Đan giá một vạn kim phiếu ?”
Hai tên quý công tử đứng bên cạnh thanh y nam tử cũng hùa theo cười nói.
Hoa Khinh Ngôn ánh mắt phát lạnh, tên thanh y nam tử này hẳn là nhị biểu ca của Hoa Nguyệt Nhu kêu Doãn Tử Bạch, khi còn nhỏ thường xuyên khi dễ nguyên chủ, bị Hoa Họa Nguyệt giáo huấn một lần liền ghi hận trong lòng, sau khi Hoa Họa nguyệt bị phế đen đan điền liền càng bỏ đá xuống giếng, mang theo đám bạn xấu của hắn ngang nhiên cười nhạo Hoa Họa Nguyệt khiến Hoa Họa Nguyệt càng ngày càng không muốn ra khỏi cửa.
Còn hai tên bên cạnh Doãn Tử Bạch hẳng là bọn công tử quý tộc muốn dựa hơi Doãn phủ.
Hoa Khinh Ngôn lạnh lùng cười ra tiếng: “ Cũng không biết tên nào ăn Trúc Nguyên Đan, một chút tu vi cũng không tăng lên, ngược lại chỉ dừng mãi ở Nhất giai, đây mới thực sự là phế vật.”
“Ngươi cái đồ phế vật , ngưới có gan dám nhắc lại lần nữa xem!”
Doãn Tử Bạch tức đến xanh cả mặt, tay dùng lực nắm chặt quạt giấy , không cẩn thận đem quạt bóp nát.
Đó là vết nhơ lớn nhất cuộc đời của Doãn Tử Bạch, lúc trước hắn vì được ăn Trúc Nguyên Đan thì quá vui sướng, nên hắn liền chạy đến thanh lầu ăn mừng, nhưng ai ngờ được hắn bời vì chơi quá hăng liền làm cho Trúc Nguyên Đan phản phệ,không những không tấn chức được mà còn khiến tu vi của hắn từ đó cho tới nay mãi chỉ dừng lại ở Nhất giai.
Nhưng bởi vì thế lực của Doãn gia, tất cả mọi người đều không dám trước mặt hắn nói cái gì, thế nhưng một Hoa Khinh Ngôn trước nay giống như một con kiến bị mọi người chà đạp lại dám cười nhạo hắn!”
Doãn Tử Bạch oán độc nhìn Hoa Khinh Ngôn, giống như muốn dùng ánh mắt cắt nàng thành tám khối, Hoa Khinh Ngôn nghiêm túc, không sợ hãi dối diện trực tiếp ánh mắt của hắn, đang muốn mở miệng thì xung quanh liền ầm ĩ lên.
“ Ra rồi, vương dược sư rốt cuộc cũng ra rồi!”
“ Vương dược sư, chon ta, chọn ta, nhất định ngài phải chọn ta, ta đã đình trệ ở Tứ giai 5 năm rồi”
“ Ngài phải lựa chọn ta mới đúng, ta ở Lục giai đã 10 năm nay, vất vả lắm trong 10 năm mới tích góp đủ một vạn kim phiếu.”
Hoa Khinh Ngôn nhìn về phía bậc thanh lầu hai thì thấy một người mặc trường bào cẩm bạch, khuôn mặt tuấn dật, mắt phượng hẹp dài mang theo thái độ ưu việt tự nhiên, hắn chính là Lệ Thành đệ nhất Ngũ giai luyện dược sư Vương Phong, tuy rằng lúc này mặt hắn hoàn toàn vô cảm, phảng phất tất cả mọi thứ ở đây đều giống nhau khiến hắn chướng mắt nhưng vẫn có sự hoan nghênh của mọi người.
Tên tiểu nhị theo Vương Phong tản bộ từ biệt viện đi xuống cầu thang cầm một hộp thăm nịnh nọt đưa tới trước mặt Vương Phong.
Vương Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi đem một bình sứ ném cho tên tiểu nhị, lại tùy tiện rút 3 lá thăm ném cho tiểu nhị.
Trên lá thăm chính là tên của của những người vây quanh ở cửa đăng kí, mà bình ngọc chính là Trúc Nguyên Đan. Mọi người đều nín thở nhìn tiểu nhị, chờ đợi hắn công bố tên.
Mà Vương Phong thì trực tiếp lên lầu hai, đi đén bên cạnh Doãn Tử Bạch, mặt vô cảm đem một bình sứ màu trắng đưa cho Doãn Tử Bạch, Hoa Khinh Ngôn thoáng nghe được giọng nói lành lạnh của Vương Ngôn vang lên:
“ Đây là hai viên Trúc Nguyên Đan, đồ đâu?”
Doãn Tử Bạch mở nắp bình nhìn thoáng qua, cười tủm tỉm lấy từ trong ngực ra một hộp nhỏ, cùng Vương Phong nói cảm tạ.
Mà lúc này tiểu nhị đã đem ba cái tên báo nói xong, ba người được kêu tên hưng phấn chen vào khu đấu giá:
“ ta Là Thẩm Song, ta là Thẩm Song, đây là một vạn kim phiếu. "
" Ha ha, ta rốt cuộc cũng được chọn trúng, Hoa Nguyệt Nhu tiểu thư quả thật chính là nữ thần may mắn của ta. "
" Đan dược đâu, ta đã muốn tấn chức đến chờ không nổi rồi. "
Những người không được chọn trúng đều ghen ghét xen lẫn hâm mộ nhìn ba người được chọn, ánh mắt trông mong chờ nhìn tiểu nhị tiếp tục gọi tên.
Tiểu nhị thu tiền, phân phát xong Trúc Nguyên Đan thì phát hiện trong bình ngọc không còn Trúc Nguyên Đan liền nghi hoặc chạy lên lầu hai hỏi Vương Phong :
" Vương dược sư, còn thiếu hai viên Trúc Nguyên Đan. "
Vương Phong hờ hững nói :
“ Đã không còn, năm nay chỉ có ba viên.”
Mọi người tức khắc ồn lên, bọn họ cực khổ chờ đợi suốt một năm chỉ vì có thể có được một viên Trúc Nguyên Đan, nhưng năm nay lại thiếu mất hai viên, bọn họ làm sao có thể chấp nhận, liền đều đứng trước của không chịu đi, mà ba người sau khi khi nhận được Trúc Nguyên Đan thấy vậy liền trực tiếp rời đi, người thì trực tiếp nuốt vào luôn, bọn họ chỉ sợ nếu chậm một bước sẽ bị người khác cướp mất.
Riêng Hoa Khinh Ngôn thì biết hai viên Trúc Nguyên Đan còn lại đang ở trong tay Doãn Tử Bạch.
Nhưng nàng lại không muốn nói bất cứ điều gì,trực tiếp hướng quầy , hòa ái hướng chưởng quầy mở miệng:
“ Ta muốn mua dược liệu, Bách Diệp Trọng, Phục Đích Đài, Bạch Đỗ, … Bán Hạ, Bặc Nhân Thảo, những loại dược liệu đó ở đây có bán không?”
Hoa Khinh Ngôn một lần nói lên tên của hơn trăm loại dược liệu, đây đều là những dược liệu cơ bản cần thiết dùng để điều trị cho Tô thị cùng Hoa Họa Nguyệt.
Theo từng lời nói của Họa Khinh Ngôn mà số tên dược liệu càng lúc càng nhiều, miệng chưởng quầy càng lúc càng mở to, hắn sống hơn 60 năm, đây là lần đầu tiên từ miệng của một tiểu nữ hài còn chưa đến mười lăm tuổi có thể nghe ra được tên của nhiều loại dược liệu đến như vậy, chưởng quầy cứng đờ gật đầu nói:
“ có, chỉ là giá cả không rẻ……”