[Dịch]Y Phẩm Cuồng Phi

Chương 16 : Uống hay không uống ?




Nam tử áo xanh cũng chính là Hoa Khinh Mộc khinh miệt nhìn nam tử trên mặt đất, giễu cợt nói:

"Tô Thanh Phong, chỉ bằng ngươi cũng xứng cùng ta nhất quyết tử chiến? Ngươi nhìn một chút Tô gia các ngươi, đã sớm suy tàn không còn hình dáng rồi, Tuyết Nhi đi theo ngươi chỉ biết chịu khổ bị liên lụy, ôi chao, lại nói tiếp chúng ta còn là họ hàng xa đó, dù nói thế nào cô cô ngươi cũng là đại phu nhân của An quốc công phủ, Tô gia các ngươi thật đúng là sao chổi.

Chỉ cần có chút quan hệ dính tới các ngươi, đều không có kết cục tốt, đại bá ta đang yên ổn cưới cô cô của ngươi, vì vậy mà ông ấy chết không toàn thây rồi, ngươi không phải là cũng muốn hại Tuyết Nhi bị Tô gia các ngươi khắc chết chứ?"

"Im miệng! Không cho phép ngươi sỉ nhục người than của ta! Thả nương tử ta ra!!"

Toàn thân nam tử là máu giống như con thú bị bao vây gào rú, đáng tiếc trên người tất cả đều là miệng vết thương máu chảy đầm đìa, ngồi cũng ngồi không yên, thoạt nhìn bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống, ở đâu còn có cái gì là khí thế, tùy tiện một người cũng có thể tới đánh bại hắn.

Chung quanh mọi người rất nhanh liền vây quanh vòng trong vòng ngoài, Hoa Khinh Ngôn chính là muốn rời đi cũng đi không được, huống chi nàng còn không có ý định rời đi, bởi vì nàng đã nghe được hai cái tên Tô Thanh Phong và Hoa Chính.

Tô Thanh Phong không phải là biểu ca của mình sao, mà Hoa Chính, đúng là phụ thân nàng.

"Ngươi sắp chết."

Hoa Khinh Ngôn giọng điệu bình thản mở miệng, thanh âm không lớn, cũng không có tâm tình gì, giống như chỉ là đang nói một sự thật bằng cách khách quan.

Đám người Hoa Khinh Mộc sững sờ, sau đó nhìn về phía Hoa Khinh Ngôn chờ nhận ra người lập tức cười ha ha nói:

"Ôi, đây không phải Nhị muội muội sao? Thực sự là không phải là người thân không gặp mặt, Nhị muội muội tại sao lại ở chỗ này? Gian phu Thất vương gia của ngươi đâu?"

Hoa Khinh Mộc thân là con thứ của nhị phòng, nhưng một chút giác ngộ mình là con của nhị phòng cũng không có. Dù sao hắn thế nhưng là thứ trưởng tử, mà Doãn thị sinh nhi tử mới tám tuổi mà thôi, huống hồ trước kia hắn khi dễ Hoa Hạo Nguyệt và Hoa Khinh Ngôn là khi dễ vô cùng tàn nhẫn nhất chính là chuyện kia, đối với Hoa Hạo Nguyệt và Hoa Khinh Ngôn hắn chưa từng đặt ở trong mắt.

Hoa Khinh Ngôn lại không để ý Hoa Khinh Mộc, nàng nhìn Tô Thanh Phong trên mặt đất, tiếp tục nói:

"Biểu ca, ngươi bây giờ nếu như không phục dùng Phục Thương Đan, qua nửa canh giờ nữa, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."

Tô Thanh Phong có chút bất ngờ nhìn Hoa Khinh Ngôn, sắc mặt hắn hiện lên lúng túng, bởi vì từ sau khi Hoa Chính chết, mẫu thân hắn liền không bao giờ để cho bọn họ cùng hoa gia lui tới nữa, phụ thân cũng bị mẫu thân quản, càng ngày càng ít tiếp tế cho cô cô của bọn hắn.

Bình thường gặp được, cũng hết sức trốn tránh, chỉ sợ Hoa Hạo Nguyệt hoặc là Hoa Khinh Ngôn sẽ đến muốn ăn muốn tiền tiền tài các loại, vì vậy ngoại trừ phụ thân cả nhà bọn họ cùng một nhà Hoa Khinh Ngôn cơ bản không có lui tới.

Ngẫu nhiên nghe được Hoa Khinh Ngôn gọi hắn biểu ca, cảm thấy có chút quái dị.

Hoa Khinh Mộc hét lên:

"Nhị muội muội, đây không phải nói nhảm sao? Chỉ cái vết thương kia, không có Phục Thương Đan đừng nghĩ chữa cho tốt, Tô gia hắn cũng không có một ngàn kim tệ đến mua Phục Thương Đan, mỗi ngày cũng còn phải dốc sức bắt muôn vàn yêu thú bán lấy tiền, không thì ngay cả chính bản thân hắn cũng không sống nổi, a đúng rồi, lúc Thái Tử điện hưu ngươi không phải là cho ngươi một nghìn kim phiếu sao? Hắn tốt xấu cũng là biểu ca ngươi, ngươi dù sao sẽ không nhìn hắn chết đi?"

Tô Thanh Phong bị nói xấu hổ cúi đầu xuống, hắn lần này thực sự là bởi vì bị yêu thú cắn thành trọng thương, nếu không có Phục Thương Đan chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng người nhà đừng nói một ngàn kim tệ, ngay cả năm trăm kim tệ cũng không có. Về đến nhà biết được nương tử lại bị Hoa Khinh Mộc mang đi, vì vậy hắn mới mang theo tổn thương đến đây muốn đấu một trận tử chiến với Hoa Khinh Mộc, đáng tiếc hắn vốn là trọng thương bị Hoa Khinh Mộc một cước đơn giản liền đạp ra ngoài, không hề có lực đánh trả.

Mà tiêu điểm của mọi người thì tại Hoa Khinh Ngôn bị từ hôn rồi, hơn nữa còn là bị gạt bỏ ngàn vàng không mua được một lần ân ái? Thái Tử cũng quá độc ác rồi, cho Hoa Khinh Ngôn Ngàn lượng kim phiếu, nói rõ hắn đối với việc từ hôn kiên quyết, đối với Hoa Khinh Ngôn chịu không nổi, biểu đạt hắn tuyệt đối sẽ không thể nào thích Hoa Khinh Ngôn, đây quả thực là khinh nhục Hoa Khinh Ngôn rồi, mà dường như Hoa Khinh Ngôn nhận tiền rồi?

"Hặc hặc, Thất ca, huynh nói Thất tẩu dùng một ngàn lượng kim phiếu để đặt cược, không phải là cái một ngàn lượng từ hôn kia đi? Thất tẩu thật sự là rất có ý tứ rồi."

Cửu vương gia chợt nhớ tới hôm qua lúc đặt cược, Hoa Khinh Ngôn lấy ra một nghìn kim phiếu, vì vậy Hoa Khinh Ngôn căn bản cũng không cảm thấy cho nàng một ngàn lượng kim phiếu là xấu hổ là nhục, ngược lại qua tay nàng dùng để buôn bán lời một vạn lượng?

Cửu vương gia cười đau bụng, theo bản năng muốn đem để tay ở trên bờ vai Thất vương gia đỡ một cái, lại bị Thất vương gia một cái ánh mắt lạnh như băng sương khẽ nhìn lướt qua, toàn bộ người lập tức như là một tảng băng, đầu đầy hắc tuyến méo miệng phàn nàn nói:

"Thất ca, tính cổ quái này của huynh khi nào mới có thể thay đổi được, thậm chí ngay cả đụng cũng không cho người đụng một cái, rõ ràng Thất tẩu lúc ấy còn bò trên người của huynh, huynh vậy mà không đem nàng băm thành thịt nát, Thất tẩu ở trong lòng huynh quả nhiên không giống người thường, nàng hiện tại bị cười nhạo, Thất ca huynh vừa hay xuống dưới anh hùng cứu mỹ nhân."

Cửu vương gia đối với nam tử đeo mặt nạ màu sắc trang nhã nháy mắt ra hiệu.

"Không dùng."

Tích chữ như vàng Thất vương gia lạnh nhạt phun ra hai chữ, Cửu vương gia còn chưa kịp hỏi vì cái gì, phía dưới Hoa Khinh Ngôn liền mở miệng nói:

"Ở chỗ này ta có một lọ thuốc phục thương đan, uống xong sau nửa nén hương ở trong ngươi có thể khỏi hẳn, còn có thể cùng Hoa Khinh Mộc quyết nhất tử chiến, lấy kinh nghiệm của ngươi, có thể đánh bại hắn."

Hoa Khinh Ngôn lấy ra một cái bình sứ sao từ trong tay áo, từ đầu đến cuối, thần sắc trên mặt đều rất bình tĩnh.

Nhưng Hoa Khinh Mộc lại thật giống như nghe được truyện tiếu lâm buồn cười nhất, không kiêng nể gì cả cười rộ lên nói:

"Hoa Khinh Ngôn, ngươi nói cái quỷ gì thuốc phục thương đan? Có thể cho người ở trong nửa nén hương khỏi hẳn? Ngươi cho rằng của ngươi đó là cực phẩm Phục Thương Đan à coi như là cực phẩm Phục Thương Đan cũng không có khả năng làm cho người ta khỏi hẳn nhanh như vậy,

ha ha ha,

Ngươi mau nhìn bầu trời xem, trâu đã bị ngươi thổi bay đầy trời rồi."

"Phốc xuy!" *tiếng cười*

"Hoa Khinh Ngôn phế vật này vậy mà lại khoác lác như vậy."

Những người khác cũng nhịn không được nữa phốc xuy cười ra tiếng, bọn hắn chưa từng nghe qua có Phục Thương Đan có thể cho người ở trong nửa nén hương khỏi hẳn, nhất là Tô Thanh Phong chính là bị trọng thương, coi như là dùng Phục Thương Đan, không nằm trên giường nửa tháng, đừng nghĩ khỏi hẳn.

"Phu quân ~ không được..."

Bị Hoa Khinh Mộc một mực ôm ở trong ngực Mộ Tuyết Nhi hoa lê vũ đái* lắc đầu đối với Tô Thanh Phong, cũng không biết là không muốn làm cho Tô Thanh Phong và Hoa Khinh Mộc nhất quyết sinh tử hay là Tô Thanh Phong không nên tin Hoa Khinh Ngôn nói chuyện ma quỷ.

Đôi con ngươi trong suốt của Hoa Khinh Ngôn lạnh lùng liếc qua Mộ Tuyết Nhi, Mộ Tuyết Nhi chống lại ánh mắt của nàng, như là bị sợ đến mất khôn, theo bản năng rúc hướng vào trong ngực Hoa Khinh Mộc, Hoa Khinh Ngôn liền dừng lại như không có gì, liền dời, lần nữa nhìn Tô Thanh Phong nói:

"Uống hay không uống?"

Mộ Tuyết Nhi lặng lẽ thở phào một hơi, mới vừa rồi bị hoa khinh ngôn chống lại trong nháy mắt đó, nàng có loại ảo giác tâm tư không chỗ nào che giấu được.

Tô Thanh Phong đối mặt ánh mắt Hoa Khinh Ngôn, hắn thế nhưng cảm thấy mắt Hoa Khinh Ngôn rất sâu, sâu làm cho người ta hoàn toàn không biết nàng đang nghĩ gì.

Bình tĩnh mà tỉnh táo, làm cho người ta có loại cảm giác cũng muốn tin phục.

Hắn nhìn hướng tay cầm bình sứ hết sức nhỏ nhỏ gầy của Hoa Khinh Ngôn, nguyên bản tâm như tro tàn con mắt hiện lên một tia vô cùng tàn nhẫn, nâng lên tay vô cùng đau đớn tất cả đều là vết thương, hung hăng cầm chặt bình sứ, hung hăng thở sâu, quyết nhiên một chút hất mở nút lọ, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn liền đổ vào trong miệng.

Tưởng rằng đan dược, lại không nghĩ rằng là chất lỏng, thích thú dưới tình huống không kịp đề phòng bị sặc tới miệng liền phun thẳng ra một miếng. mùi thơm riêng biệt thuộc về Phục Thương Đan trong nháy mắt lan ra, ngửi thấy bắt đầu làm cho người ta toàn thân đều thư giãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.