Nay hắn cảm thấy Tô Mạt có khả năng trời cho về phương diện này, tốt hơn hắn, vừa vặn cũng có thể huấn luyện những người này, khiến bọn họ làm được càng nhiều chuyện hơn.
Tô Mạt quyệt miệng, trừng mắt nhìn hắn một cái,“Ngươi vì sao không chính mình chỉ huy, ta làm gì có tinh lực lớn như vậy a.”
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười,“Nàng chỉ cần chỉ huy A Lí bọn họ để bọn họ đi làm là được, ta tuy rằng có thể mang binh đánh giặc. Cũng không biết sai họ lén lút làm cái gì.”
“Giỏi a, ngươi nói chúng ta lén lút.”
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng,“Tuy rằng nàng vừa quen biết bọn họ, nhưng bọn họ đã quen nàng từ lâu rồi.”
Tiểu tử Lưu Hỏa kia, giống như cái loa truyền thanh, kể không ít chuyện của hắn.
Hắn cùng Tô Mạt quen nhau như thế nào, như thế nào yêu nhau, từng ly từng tý, kể y chang như kể truyện, thêm mắm thêm muối.
Nhưng, có một chút hắn thực vừa lòng.
Lưu Vân nói về Tô Mạt y chang như trên trời có, dưới đất không có, vô cùng tốt.
Ở trong lòng hắn, quả thật như thế.
Hoàng Phủ Cẩn lại nói:“Tối nay chúng ta coi như làm quen nhau, về sau chỉ huy như thế nào, cải tạo như thế nào, đều do nàng làm chủ. Cho dù cần ta làm cái gì, nàng cứ việc phân phó.”
Hắn tiếp tục cười:“Ta có thể làm đại các chủ của nàng.”
Tô Mạt hừ một tiếng, trên mặt nở nụ cười khẽ, bộ dáng đáng yêu,“Mới không cần các chủ kiêu ngạo như ngươi.”
Hắn tương lai phải làm phu quân của nàng, không phải kiểu quan hệ cấp trên cấp dưới a.
Tô Mạt hiểu đại thể về Thái Bình các như sau: hiện nay Thái Bình các ngày càng thu nhỏ hơn, còn phải nuôi dưỡng nhiều người già phụ nữ trẻ con, cuộc sống hàng ngày cũng túng thiếu.
Những võ lâm cao thủ ở đây thậm chí đều đã đi làm xiếc ảo thuật kiếm tiền, bởi vì Hoàng Phủ Cẩn không cho bọn họ đi lại trên giang hồ làm sát thủ.
Hơn nữa con đường tìm kiếm tin tức cùng phép tắc trong làm ăn buôn bán, hắn cảm thấy rất phiêu lưu, cho nên, cũng không cẩn thận để ý xử lý.
Nay Tô Mạt tiếp nhận rồi, nàng cảm thấy hắn quả thực là phung phí của trời a.
Thái Bình các chính là một bí mật tổ chức có cơ chế vận hành cực kì hoàn thiện, bọn họ chủ yếu phụ trách thu thập tình báo, huấn luyện bí mật sát thủ…, thâm nhập vào các ngành các nghề, thậm chí là lan sang cả các nước láng giềng.( đương nhiên hoàng đế hiện tại, nước láng giềng khác, đương nhiên cũng có khả năng có tổ chức bí mật như kiểu này.)
Bọn họ có thể phát động nhân lực tối đa, lợi dụng hết khả năng điều kiện có thể lợi dụng được để hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, bọn họ phương thức ám hiệu liên lạc đều rất hoàn thiện, thậm chí những nhân vật trọng yếu đều là liên hệ một tuyến.
Vừa nghe xong tình hình của Thái Bình các, Tô Mạt lập tức cảm thấy có thể làm ra thành tích lớn.