“Bảo bối a!”
Vài người tiểu nhị tình tính hoạt bát đều nháo lên muốn xem, Tô Mạt mím môi cười nói:“Đồ vật này, chỉ có thể dùng cho người ở phòng thu chi đeo, các ngươi không được.”
Có một tên tiểu nhị không phục, cầm lấy đeo, kết quả liền kêu lên,“Ai nha...... Choáng váng đầu!”
Hoảng hột tháo vội xuống, lại có tên tiểu tử lấy đeo thử, kết quả lại bị chóng mặt.
Mọi người cười rộ lên, có người không chịu phục, đòi đeo bằng được, kết quả là người nào đeo lên cũng choáng váng đầu óc.
Tô Mạt cười nói:“Được rồi, đừng náo loạn. Loại kính lão này, là chuyên môn để người cao tuổi đeo. Các ngươi không thể đeo.”
Thời đại này trừ phi là người trời sinh mắt bị cận thị, mọi người đọc sách tư thế chính xác, hơn nữa thời gian đọc cũng không phải rất nhiều, cho nên, mắt bị cận thị là ít hơn.
Cũng không cần đến kính cận, miếng thấu kính lõm chủ yếu dùng để cùng với thấu kính lồi tổ hợp lại tạo này ống kính ngắm là được rồi.
Có cặp kính lão xa hoa này, Vạn tiên sinh thật sự là cảm động đến rơi nước mắt, có thể tiếp tục làm công việc của mình.
Dạo này người ta quý trọng người có tay nghề tốt, càng già càng đáng giá, nhưng là nếu đôi mắt không tốt, vậy sẽ bị hạn chế.
Tô Mạt cười nói:“Mọi người yên tâm, về sau tuổi tác cao hơn, mắt mờ đi là không thể tránh khỏi. Ta còn sai người đem vài cặp kính tới đây, đến lúc đó mọi người ai cần là có thể đeo.”
Làm cho bọn họ yên tâm, không cần quan tâm đến cơm áo gạo tiền và những việc vụn vặt trong cuộc sống, hết thảy đều có người khác lo liệu, chuyên tâm công tác.
Đây mới là giá trị thực nghiệp chủ chốt của nàng.
Sức khỏe của nhân viên có người quan tâm, sinh hoạt có người quan tâm, giải trí có người quan tâm......
Bọn họ quan tâm cũng chỉ là công việc tốt là được, những việc khác, sẽ khiến bọn họ cảm thấy rất sung sướng, rất hưởng thụ.
Đây mới là trạng thái công việc lý tưởng.
Bước tiếp theo nàng sẽ để Hình chưởng quầy tổ chức hoạt động vui chơi giải trí định kỳ ở Hương lâu, thỉnh người đến kể truyện, xướng hát hí khúc, dù sao ở thời đại này, cái này so với xem phim xem tivi ở thời hiện đại cũng giống nhau, đó là tiết mục giải trí quần chúng.
Người người yêu thích.
Tô Mạt nhìn thấy bộ dáng vui mừng của bọn họ, trong lòng cũng thật cao hứng, nhận thấy thời gian cũng không còn sớm.
Liền cáo từ Hình chưởng quầy.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức đứng dậy, Tô Mạt cùng hắn đi tìm Tô Hinh Nhi ở hậu viện.
Tô Hinh Nhi vội đứng dậy, Tô Mạt nói:“Tam tỷ tỷ, thời gian không còn sớm nữa, tỷ muốn về nhà chưa?”