Lệnh đại xá, nói không cần sao chép kinh thư nữa, hắn quả thực là muốn dập đầu tạ ơn trời phật.
Mấy người vui mừng như điên ngồi xe xuất môn, Tô Mạt đắc ý nhìn nhị ca liếc mắt một cái,“Nhị ca, ta cứu ngươi đó.”
Tô Việt liên tục thở dài,“Tiểu muội quá lợi hại. Nhị ca bội phục bội phục.”
Hắn chế nhạo nàng, cười nói:“Muốn nửa đường thả ngươi xuống hay không?”
Tô Mạt chu miệng, liếc mắt,“Mới không cần. Nhị điện hạ cũng sẽ đi.”
Kết quả thời điểm sắp đến nhà Triệu tiên sinh, Lăng Nhược cưỡi ngựa đuổi theo.
Tô Việt kêu người vội dừng xe lại.
Lăng Nhược phi thân xuống ngựa,“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia phải đi rồi.”
“A? Nhanh như vậy?”
Tô Mạt ngẩn người một chút, lập tức liền phi thân nhảy xuống xe ngựa, giống như con chim yến nhẹ nhàng bay lên ngựa, phóng ngựa bay như gió.
Tô Việt cười, vẫn là để hắn nói trúng rồi.
Hắn nói với Lăng Nhược:“Chờ tiểu thư làm xong việc, ngươi mang nàng đi tới nhà Triệu tiên sinh. Chúng ta chờ muội ấy ở đó.”
Lăng Nhược đáp ứng, lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Đại tiểu thư nhìn bóng dáng các nàng, khe khẽ thở dài.
Tô Việt cười nói với Tô Trung:“Đại quản gia, chúng ta cứ đi trước thôi. Tiểu thư sẽ trở về.”
Tô Trung đương nhiên không nhiều lời, đánh xe đi.
Chỉ nói Tô Mạt lấy áo choàng che mặt, thúc ngựa phi thật nhanh, đến Lâm Giang Vương phủ, cũng không tiến vào đại môn.
Xem xét chuẩn cẩn thận bên ngoài tường có gốc liễu to, thả người nhảy xuống, thân thủ nhẹ nhàng như chim yến.
Sau đó lại là nhảy lên trên bờ tường, lại xoay người khẽ một cái, nhẹ nhàng như yến rơi xuống đất.
Vừa mới rơi xuống đất, lập tức truyền đến thanh âm vỗ tay,“Hảo!”
Một người lớn tiếng khen ngợi.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là Lưu Vân, bĩu môi,“Hắn đâu?”
Lưu Vân hành xong lễ,“Gia đang thu thập hành lý. Tiểu thư tới chậm chút nữa thôi, gia sẽ đi mất rồi.”
Tô Mạt không để ý tới hắn, đi nhanh về hướng phòng của Hoàng Phủ Cẩn.
“Hoàng Phủ Cẩn, sao đi sớm vậy!”
Vừa nói Tô Mạt vừa đẩy cửa đi vào, nhìn hắn đang đưa lưng về phía nàng thu thập bao hành lý, thì lao đến bên hắn.
Khoảng cách từ cửa đến chỗ Hoàng Phủ Cẩn là khoảng hơn một trượng.
Hoàng Phủ Cẩn vội quay lại đón lấy thân thể mềm mại đang lao tới, nhíu mi nói:“Nếu nhào vào đụng trúng mép bàn, rồi bị đụng sứt răng. Đến lúc đó không biết ai khóc đâu.”