Tô Mạt buồn cười, liếc xéo hắn một cái,“Ngươi ghen sao?”
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chen chúc giữa mình và cửa sổ, cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng, khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nói:“Nàng muốn cho ta ghen sao? Sẽ rất đáng sợ đấy.”
Trái tim Tô Mạt mềm nhũn, vội cúi đầu, né tránh ánh mắt thâm thúy của hắn, sẵng giọng:“Ngươi đi nhanh đi, toàn nói chuyện không liên quan gì hết. Lcus về ta tính với ngươi chuyện của Tống Dung Hoa.”
Hoàng Phủ Cẩn ủy khuất nói:“Ta cùng nàng ta nói cũng chưa nói qua hai câu, như thế nào lại tính trên đầu ta?”
Đầu Tô Mạt lệch sang một bên, hừ một tiếng,“Ta đây mặc kệ. Dù sao nàng ta nhìn ngươi mê đắm, ta đây không thích.”
Hoàng Phủ Cẩn vội xoay người phi thân biến mất, nói đạo lý với nàng, hắn không phải là đối thủ, nàng nếu giở trò vô lại, hắn chỉ có nướ bị khi dễ mà thôi.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Chờ Hoàng Phủ Cẩn đi không bao lâu, Kinh Triệu Doãn Trần Lượng đã dẫn bộ đầu sai dịch lớn nhỏ cưỡi ngựa chạy lại đây.
Tô Mạt cảm thấy mừng thầm: Mắc câu.
Đang trong thời điểm không biết địch nhân là ai, lửa cháy đổ thêm dầu, đả thảo kinh xà, là có thể xem tướng số, tìm đúng kẻ địch.
Rất nhanh A Lí cùng A Tùng trở về bẩm báo:“Tiểu thư, những người đó có quản gia của Ngưng Lộ các, còn có tiệm hoa tươi Hoa Mãn giật dây sai khiến, còn có một cửa tiệm trân khí ( cửa hàng bán dụng cụ) ......”
Tô Mạt hơi hơi vuốt cằm, đã tra được bọn họ bị ai sai khiến chưa?
A Lí lắc đầu,“Bọn họ khăng khăng nói là đi xem náo nhiệt, còn nói bởi vì công việc buôn bán xung đột, ghen tị tiểu thư, sợ tiểu thư cướp công việc buôn bán của bọn họ, cho nên kết phường kết phái đến xem náo nhiệt .”
Tô Mạt tỏ ý bảo bọn họ đem mấy người kia thả ra, A Lí lập tức đi làm.
Tô Mạt lại đi trở về bên cửa sổ, bên kia vài tên ăn mày bị Hoàng Phủ Giới quất cho bò lăn bò càng trên đất, cũng có người bắt đầu vây công hắn.
Đứng ở trên lầu nhìn xem rõ ràng, thấy dưới lầu có người vụng trộm triển khai công kích Hoàng Phủ Giới, Tô Mạt không muốn hắn phá hư kế hoạch của chính mình, gọi A Lí tới,“Bắt hắn lên đây cho ta.”
A Lí cười cười, từ bên hông rút ra một đoạn dây dài, nới với Tô Mạt:“Tiểu thư hơi lùi chút.”
Tô Mạt vội né tránh, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, Hoàng Phủ Giới đang ngồi trên ngựa vung tay còn không kịp hạ xuống lập tức đã bị dây thừng trói trụ, lập tức xả kéo lên, đúng lúc mấy người vừa mới lặng lẽ triển khai công kích hắn, đâm ra chủy thủ cũng rơi vào khoảng không.