Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nhạc tướng quân, không phải ta đã quên, mà là sau khi trải qua nhiều chuyện, ta đã hiểu ra những điều mà mình muốn, không phải cứ cố chấp mãi với những gì đã qua, mà phải trân trọng những gì mà mình đang có, cũng có rất nhiều điều đáng mong đợi trong tương lai sắp tới.”
Hắn, Mạt Nhi cùng những đứa con của họ, đó là gia đình của hắn, không liên quan đến người khác. Còn việc về phụ hoàng, ngôi vị hoàng đế, giang sơn, đoạt vị, … tất cả đều không liên quan đến hắn, hắn sẽ không để Mạt Nhi phải dấn thân vào nguy hiểm.
Toàn thân Nhạc Thiếu Sâm trở nên cứng ngắc, giống như đã tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn có chút hoang mang.
Hoàng Phủ Cẩn mặc kệ hắn, có thể sau này hắn sẽ hiểu, không phải ai cũng có thể từ bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang.
Nhạc Thiếu Sâm chắp tay lại nói: “Vương gia, dù thế nào, hiện tại thuộc hạ đều nghe theo lệnh của người.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, “Vậy ngươi hãy làm theo lời của Tô cô nương.”
Ngược lại Nhạc Thiếu Sâm không hề có dị nghị, mặc dù hắn và Tô Mạt không có qua lại nhiều, nếu là người quan trọng đối với vương gia, là vương phi tương lai, sư phụ Diệp Tri Vân cũng rất tán thưởng nàng, vì vậy hắn không có bất cứ ý kiến gì.
Tô Mạt cũng không khách sáo với hắn, giao luôn công việc cho hắn, để hắn phái một lượng lớn binh lính canh giữ kinh thành, bên trong thành, Hoàng thành, cung thành, cửa thành, nghiêm khắc tra xét những người ra vào, phàm là nhân sĩ giang hồ, phải hỏi rõ gia thế, phải có vật chứng minh. Quan phủ Tín vương luôn có các trạm gác, xung quang dán tranh vẽ chân dung của Vu Hận Sinh, dù không bắt được hắn, nhưng cũng tạo thành một loại uy hiếp đối với hắn.
Nhạc Thiếu Sâm không khỏi bội phục nàng, có rất nhiều điều hắn chưa từng nghĩ tới, tất cả đều được nàng kể ra, hơn nữa những điều quan trọng nàng đều đặc biệt chú ý.
Nhạc Thiếu Sâm cầm lấy sổ ghi chép của nàng, chắp tay nói: “Xin Tô cô nương an tâm, tại hạ nhất định sẽ không để lộ ra điều gì.”
Tô Mạt cũng nói cảm ơn với hắn: “Nhạc tướng quân, phải chú ý đến an toàn của bản thân.”
Trong lòng Nhạc Thiếu Sâm rất cảm động, gật đầu một cái, lại hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, nếu Hoàng Phủ Cẩn đã nói như vậy, hắn sẽ không dây dưa nữa.
Chỉ vài ngày sau, quả nhiên là có tin tức mới, ngăn cản được một số người giang hồ không rõ thân phận, nhưng là những người áo trắng lại không thấy, đồng thời cũng bắt được một số tên gián điệp của nước láng giềng, muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, Tô Mạt để cho Nhạc Thiếu Sâm nhốt hết vào đại lao, nghiêm khắc tra hỏi, ghi chép lại cẩn thận, sau này có thể sẽ cần đến.