Tô Mạt xua tay nói: “Khó mà làm được, một là muội không có nhiều thời gian như vậy, hai là không tiện. Muội chỉ có thể giúp mọi người hết khả năng mà thôi. Hơn nữa sản nghiệp kia nếu để người khác biết được có phần của chúng ta, đến lúc đó các huynh cũng gặp phiền toái. Chẳng bằng các huynh chính mình làm, cần gì thì lén lút đến tìm Nhị ca muội hỏi là được rồi.”
Tô Việt cũng nói phải, để cho bọn họ không cần kiên trì. Tiểu muội không đáp ứng chính là không đáp ứng. Đám người Từ Thiếu Khôn thấy vậy cũng không kiên trì nữa.
Tô Mạt nói cho bọn hắn biết rất nhiều chủ ý, lại đưa cho bọn họ một phong thư để cho họ có cơ hội đi vườn hoa nhập hàng, gặp mặt lão nông nơi đó, đến lúc đó ông ta sẽ hỗ trợ bọn họ. Hơn nữa nàng còn đưa hai mươi ba mươi mỹ nhân cho bọn họ mượn.
Về mỹ nhân, các nàng đều là tự do, muốn đi thì đi, nếu muốn lưu lại thì cho bọn họ thật nhiều thù lao, hơn nữa còn có thể để cho các nàng phụ trách bồi dưỡng người mới. Về sau nếu các nàng muốn từ bỏ cũng có người nối nghiệp.
Hai năm nay các nàng ấy tập luyện rất nhiều vũ khúc được Bùi Bảo Khương dẫn dắt. Các nàng tự tổ chức, tự biên tự diễn, mọi người đều khen đẹp.
Muốn xu thế có xu thế, muốn cảnh có cảnh, hơn nữa Tô Mạt còn để cho nhóm người ở nông trường làm đèn chiếu, màu sắc ánh đèn phối với âm thanh, sơn trang nghỉ dưỡng của đám người Từ Thiếu Khôn tự nhiên sẽ nổi tiếng, trực tiếp vượt qua Tống Dung Hoa.
Nếu không để cho Tống Dung Hoa mất cả chì lẫn chài, Tô Mạt sẽ nuốt không trôi khẩu khí này, đương nhiên còn có Lương Đệ Thái tử.
Đám người Từ Thiếu Khôn nguyên bản muốn để cho người trong nhà không nói bọn họ là người không học vấn không nghề nghiệp nên cũng làm buôn bán, lời ít tiền. Bất quá cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo để mình vui vẻ mà thôi. Vừa nghe Tô Mạt nói như vậy khiến bọn họ thật sự muốn kiếm lời lớn.
Bọn họ vội vàng xốc lại tinh thần phối hợp với nhau, trong lúc nhất thời phía Tây kinh thành người người bận rộn.
Người của Tô Mạt giúp bọn họ xây dựng lại vũ đài xơ xài, trự tiếp khởi công, vũ đài dần dần thay đổi.
Dự tính cuối tháng Tư có thể đuổi kịp Tống Dung Hoa cùng nhau khai trương.
Lại nói Hoàng Phủ Cẩn tìm một cơ hội, thừa dịp tâm tình Diệp Tri Vân có vẻ tốt liền đi đến tiểu viện của ông thỉnh an trò chuyện.
Nào biết rằng mí mắt Diệp Tri Vân vừa lật đã nói: “Ngươi nếu còn nhận ta là cha nuôi, vậy nhanh chóng bỏ ý niệm trong đầu đi. Đây là tội danh bất hiếu bất trung, lưng ta không gánh nổi, ngươi lại càng không gánh nổi.”