[Dịch] Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - :

Chương 1402 : Tỉnh lại là vui hay buồn 01.




Tô Mạt nghiêng đầu thấy Thủy Muội chạy đến, cái trán nàng ướt sũng, kinh ngạc nói: “Có quỷ đuổi ngươi sao?”

Hai má Thủy Muội đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời: “Tiểu thư, tiểu thư, là Tần công tử…. Tần công tử tỉnh!!!”

Tô Mạt cùng Kim Kết nháy nháy mắt, hai mắt vụt sáng.

Ngay lập tức hai người nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Thật?”

Thủy Muội kích động đến mức hai mắt ẩn hiện nước mắt: “Thật… Là thật. Mới vừa rồi Cầu Vồng cùng Hồ tiên sinh sau khi thi châm cho hắn, đại tiểu thư đến nói chuyện với hắn, hắn liền lặng lẽ mở mắt.”

Bọn họ đã tạo nên kỳ tích!!

Tô Mạt cũng không chơi cờ nữa, ném hạt thủy tinh kéo Hoàng Phủ Cẩn chạy: “Nhanh chút, nhanh trở về nhìn xem, chúng ta cũng phải chúc mừng mới được.”

Kim Kết sai người đến thu thập, phải thu thập lại công văn của Hoàng Phủ Cẩn thật tốt, không thể thiếu một trang giấy.

Tất cả công văn đều bỏ vào túi da, sau đó Hình bộ đi theo Hoàng Phủ Cẩn mang theo công văn đi về Hình bộ trước, còn bọn họ thì lên xe ngựa như một làn khói đi về phía Tô gia.

Tô Nhân Vũ cùng Tô Việt vào ban ngày đã đến nha môn, lão phu nhân cùng nhóm hài tử thì ở trong nhà.

Tô Hinh Nhi cũng từ Hương lâu chạy về nhà, hai nhóm người gặp nhau tại cửa.

Mọi người chạy đến tiểu viện của Tần Nguyên Quân. Khí xuân se lạnh, trong viện một gốc hoa ngọc lan cùng khóm hoa nghênh xuân trên núi giả nở thật đúng lúc.

Tần Nguyên Quân dựa vào trên giường đặc chế, trừng mắt mờ mịt nhìn người ở xung quanh, bộ dáng không biết làm sao.

Lão phu nhân lão lệ tung hoành, hai tay hợp thành chữ thập: “A di đà Phật, ông trời phù hộ. Đã báo tin vui cho Tần phu nhân chưa?”

Trương ma ma nói: “Đã đưa bái thiếp rồi ạ.”

Tần Nguyên Quân mở to hai mắt nhìn khắp nơi, không nói một lời.

Minh Nguyệt vội la lên: “Tần công tử, ngài không biết chúng ta sao? Đây là lão phu nhân, đây là đại tiểu thư!!”

Nghe được thanh âm, hắn ngưng mắt nhìn. Hai mắt sáng tinh thuần giống như bầu trời không nhiễm bụi bặm.

Trong lòng đại tiểu thư trầm xuống, đầu ngón tay khẽ run.

Đám người Tô Mạt vừa chạy về nhà, thấy thế liền kéo Hồ tiên sinh đến một bên hỏi: “Sư phụ, Tần ca ca mất trí nhớ có phải hay không?”

Rất có thể lúc ấy bị đánh đập tệ hại, trong đầu có máu bầm có khả năng đè lên dây thần kinh trí nhớ.

Hồ tiên sinh ngưng mi, vuốt râu suy tư: “Không loại trử khả năng này. Nhưng là lão phu lo lắng, chúng ta vẫn tận tâm trị liệu nên sẽ không có tình huống này. Cho dù có, cũng chỉ là tạm thời. Nhìn lại một chút xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.