Như vậy nếu muốn làm gì, trước hết phải giết Hoàng Phủ Cẩn.
Không lẽ, Vu Hận Sinh là gian tế Mạc Vân quốc sao ?
Tô Mạt suy nghĩ chăm chú tới mức mấy người Tả tiểu thư đi lúc nào cũng không hay.
Mà nhóm người Tả tiểu thư thấy nàng ngẩn người lại tưởng nàng đang thương tâm quá độ nên không hỏi nhiều, chỉ thương hại thở dài nói bảo trọng, rồi đi.
Bên trong Càn Thanh cung, mặt hoàng đế hết sức khó coi. Tống Dung Miên gần đó mặt mày tái mét, cố tỏ ra bình tĩnh khêu đèn, bỏ thêm hương liệu vào lư.
Lưu Ngọc liếc qua một chút rồi tiếp tục chờ tin tức, bên ngoài vẫn chưa thấy tin gì tốt của Tề vương điện hạ.
Hoàng đế càng âm trầm.
Tống Dung Miên bưng cháo tổ yến, nhẹ giọng nói:“Bệ hạ, chắc Tề vương điện hạ nhân cơ hội này âm thầm truy tìm kẻ làm loạn phía sau nên chưa về kịp. Chắc chắn không việc gì.”
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng. Nàng không có vẻ gì sắc sảo, nhìn qua chân thành giản dị, cũng không xinh đẹp quá mức làm người ta phải đề phòng.
Ban đầu, hắn dẫn người tới ao Ngọc Dịch thả đèn, hoàng quý phi, Lương phi cùng Tống Dung Miên ở cung hoàng quý phi, cũng đi theo.
Lúc đó, nổ lớn tới mức ai cũng run sợ nằm rạp xuống đất, Lưu Ngọc hô to hộ giá, mà Tống Dung Miên lại không sợ nguy hiểm, cùng lúc với tiếng nổ, nàng cũng nhào vào người hắn.
Sau đó, hoàng quý phi nổi giận, muốn đem nàng ra đánh chết, hắn mới đem nàng giữ lại.
“Nếu Tề vương bình an, trẫm phong ngươi làm dung tần.” Hắn thản nhiên nói.
Tống Dung Miên vừa nghe, giật mình, sau đó ý thức được mới quỳ xuống tạ ơn.
Lúc này bên ngoài truyền ngũ điện hạ cầu kiến, hoàng đế nói:“Tuyên.”
Hoàng Phủ Giác đi nhanh màvào, không cần biết tình huống bên trong ra sao, vội quỳ xuống thỉnh an, sau đó thỉnh hoàng đế phái người đi thăm dò chỗ Vu Hận Sinh.
Hoàng đế thấy người hắn ướt đẫm, búi tóc chỉnh tề cũng tán loạn xuống dưới, cả người suy sụp, vội vàng hỏi:“Tề vương đâu?”
Hoàng Phủ Giác vội nói:“Nhị ca chắc không sao.”
Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, khoát tay sai Lưu Ngọc:“Đi, dẫn người nhìn xem, nhớ rõ cho hắn uống thuốc.”
Lưu Ngọc tuân lệnh đi.
Hoàng đế lại hỏi:“Mạt nhi đâu?”
Hoàng Phủ Quyết trả lời:“Mạt nhi ở lại xem xét hiện trường. Thuốc nổ đặt ở trên đèn, chỉ sợ là dùng đế bằng ngọc lưu ly để giấu.”