Tô Mạt cười cười liếc nhìn hắn: “Tĩnh điện hạ nghĩ mỗi người đều mình đồng da sắt giống chàng sao? Cho dù là mùa đông cũng có thể lấy băng làm nước tắm.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cười cười, nhón tay không di quân cờ mà di di ngón tay nàng, chơi đùa thật vui vẻ. Tô Mạt giận hắn liếc mắt một cái:
“Chàng nha, không thể chỉ làm ác nhân, ban ngày làm ác nhân, buổi tối làm người tốt, như vậy mới có thể khiến những người đó cảm động rơi nước mắt, cho dù bị ngươi đùa chết cũng nói ngươi là hảo tướng quân.”
Huấn luyện viên bộ đội đều như vậy, đội viên đầu khắc cốt ghi tâm, vừa căm hận huấn luyện viên đến ngứa răng, cũng thân thiết với huấn luyện viên hòa ái dễ gần.
Hoàng Phủ Cẩn nếu đem thị vệ trong cung đi, tất nhiên sẽ không mang đi không. Tô Mạt cười cười, thế nào cũng phải thu mua nhân tâm vài người chứ, không thường xuyên lui tới với bọn họ nhưng ít nhất cũng phải nhớ kĩ Hoàng Phủ Cẩn, kính nể hắn.
Nàng biết Hoàng Phủ Cẩn là dựa vào chém giết trên chiến trường thu phục nhân tâm của binh lính. Nhưng lần này là mang theo thị vệ cùng quân linh đại doanh Tây Sơn, bọn họ không có nhiều cơ hội chém giết như vậy, cho nên phải dùng cách khác. Nàng nhảy dựng lên, không để ý váy áo liền cùng Kim Kết và Thủy Muội đi xem: “Đi, chúng ta đi xem xem sao.”
Hoàng Phủ Cẩn nghi vậy lập tức đứng dậy, muốn bồi nàng đi, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Chàng ngốc, ta đến bãi binh xem bọn họ.”
Không phải tắm rửa, có gì khó chứ. Nếu không phải thời gian quá khẩn trương, nàng khẳng định sẽ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. Ngẫm lại bọn họ cũng thực đáng thương, Hoàng Phủ Cẩn cho một đường hành quân gấp gáp, bọn họ một thân hôi hám lại cắm trại ngoài trời, như vậy thật vừa không vệ sinh vừa không thoải mái. Trưởng quan có người hầu hạ nhưng binh lính thì thật thảm.
Nàng không chịu cho Hoàng Phủ Cẩn đi theo, chính mình mang theo nha đầu, thị vệ đi phòng bếp. Trạm dịch có phòng bếp rất lớn, có ba gian bếp thông đến phòng ăn cùng nhà kho, còn có một cái ao để các bà tử rửa rau, lại còn nuôi một số thủy sản linh tinh.
Tô Mạt cho người đi xem, Khang Châu cũng gần đến Giang Nam, tre bương tất nhiên có không ít. Nàng cho người chặt tre bương, sau đó chặt thành các đoạn khác nhau, lại đem ống trúc thông rỗng, bỏ vào nồi nước sôi nấu, sau đó cho người làm theo chỉ thị của nàng.
Sau đó nàng cho người đưa Lục Thiệu tới. Lục Thiệu thực kinh ngạc, không rõ tại sao Tô tiểu thư tìm hắn, trong lòng hết sức bất an. Hắn đi theo thị vệ vào phòng bếp, hướng Tô Mạt đang ngồi trên bàn ăn hành lễ. Ngày thường ở trong cung hắn cũng hay thấy Tô tiểu thư, nhưng hắn cũng không dám lên tiếng chào hỏi, hơn nữa nàng cũng không chú ý tới hắn. Tô Mạt hướng hắn cười cười, chỉ vào bên trong, nơi đó dùng vài bố dày tạo thành trướng che, bên trong không biết có cái gì.
“Phó thống lĩnh vào nhìn một chút đi.”
Lục Thiệu nhìn nhìn, liền mang bộ dáng hiên ngang lẫm liệt xốc màn đi vào, vừa thấy hắn liền ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy bên trong ở các vách tường treo các vách ngăn, trên tường gắn các đoạn tre trúc nhô lên cao, mỗi vách ngăn lại có một ống trúc như vậy. Lục Thiệu khó hiểu, hơn phân nửa không gian chỉ toàn các cây ống tre trúc. Hắn đang buồn bực thì bỗng nhiên bên ngoài có giọng nữ truyền đến: “Có thể đổ nước rồi.”
Lục Thiệu chợt nghe thanh âm chi chi dát dát truyền đến, sau đó có tiếng người đổ nước, nước liền theo các ống trúc ào ào di chuyển đến đoạn đầu ống trúc có các lỗ nhỏ, nước theo các lỗ rơi xuống chậu dưới chân.
Thanh âm thanh thúy của nữ tử lại vang lên: “Lục phó thống lĩnh, tiểu thư chúng tôi không thỉnh ngài tắm rửa đâu.”
Lục Thiệu mặt đỏ lên, lại vô cùng bội phục, liền vội đi ra ngoài nói lời cảm tạ.
Tô Mạt mỉm cười, :Tề vương điện hạ lo nghĩ cho các ngươi, bảo bọn họ tắm rửa đi, nghỉ sớm một chút, sáng mai sẽ xuất phát sớm.”
Nàng khoát tay, nàng cho Thủy Muội mang hơn mười khối xà phòng tốt nhất Hương lâu cho bọn họ dùng, mặt khác còn có rất nhiều cao bôi chân, hiệu quả rất tốt, bọn họ hành quân đường dài cũng không dễ chịu. Tắm xong mà dùng sẽ rất tốt.