Nhưng một khi có quyền lực thì tư dục cũng sẽ bành trướng, đây là điều không thể tránh khỏi. Đây là vấn đề của nhân loại. Không có hủ bại thì không phải triều đình bởi vì mọi người không có tư dục cũng không cần có người thống trị. Triều đình chính là do tư dục cao nhất hình thành.
Loại tình cảnh này là mấy vạn năm, mấy ngàn năm đều như vậy. Cho nên, mấu chốt ở chỗ là dùng người như thế nào, xem xét thời thế, không có người nào là tốt mãi mãi, không có người nào là xấu mãi mãi, tất cả phải căn cứ vào tình thế để quyết định chọn người, nói cách khác là dùng đúng người.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hoàng Phủ Giác cảm thấy thật nhiều việc, tùy tâm sở dục, cam tâm tình nguyện, vượt qua chướng ngại tâm lí. Không cần so đo chút lợi trước mắt mà giúp thái tử, làm vậy sẽ khiến bản thân vui hơn.
Cảm xúc của Tô Mạt phập phồng, hoàng đế nói không sai, đã không có tư dục thì con người sẽ không vì mình mà sinh tồn, đi sát hại sinh linh khác, thậm chí cũng không đi phá hư tự nhiên, thương tổn một gốc cây ngọn cỏ nào cả, nhân loạn vốn sẽ không tồn tại.
“Phụ hoàng, nhị ca” Hoàng Phủ Giác mở miệng nói:
“Cho dù là đạo lý này, nhưng chỉ cần chúng ta muốn làm điều tốt nhất cho dân, yêu dân, tạo phúc cho đời sau cũng là đủ rồi.”
Hoàng đế gật đầu thở dài. Thái tử lại không nghĩ thấu, lại rối rắm vì Hoàng Phủ Giác nghĩ thông suốt, nhờ lời nói mà làm phụ hoàng vui, hắn càng cảm thấy lòng bị đè nén. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ngày càng âm trầm.
Hoàng đế khoát tay áo: “Đều đứng lên đi, nếu lão nhị không đi, cũng được, Mạt nhi, ngươi đi đi.”
Lời này vừa nói ra chính là uy hiếp Hoàng Phủ Cẩn, hắn nhíu mi, lạnh lùng nói: “Nhi thần cảm thấy phụ hoàng cùng ngũ đệ nói có đạo lý.”
Tô Mạt cũng hợp thời quỳ xuống: “Thần nữ tuân mệnh, nhất định không phụ lòng bệ hạ.”
Xem như chớp thời cơ cùng theo họ ra khỏi cung đi. Hoàng đế ha ha cười, chỉ chỉ nàng: “Ngươi đúng là quỷ tinh linh mà!”
Thái tử cùng đám người đứng dậy, thật giống bị người ta cho một gậy, quả thực là uất nghẹn mà, Hoàng Phủ Giác này thật đáng giận, bẫy này đến bẫy khác.