Bùi Bảo Khương tán thưởng Tô Mạt mãi không thôi, nói Tô Mạt có ý tưởng quản lý rất tốt, đề phòng hậu hoạn, sẽ không cho cơ hội sinh ra nhiễu loạn.
Nàng đi tàng kiều lâu, không ai chú ý đến nàng, vẫn khiêu vũ xướng khúc.
Kết quả Kim Kết ồn ào đòi tỷ thí, điều đó thật hợp ý của Bùi Bảo Khương. Nếu không so thử thì làm sao chấn áp được các nàng. Tô Mạt mời Bùi Bảo Khương đến, nếu không trấn áp được người khác thì còn gì là mặt mũi. Nếu không làm Tô Mạt vừa lòng thì làm sao có cơ hội rời khỏi sự quản chế sâm nghiêm làm cho nàng muốn phát điên.
Tô Mạt kinh hỉ phát hiện Bùi Bảo Khương là thiên tài ca vũ, không gì nàng không biết. Cùng nàng nhảy vũ điệu tao nhã, nàng tao nhã. Cùng nàng kiều mị, nàng lập tức hóa thân hồ ly. Cùng nàng đáng yêu nhí nhảnh, nàng lập tức biến thân thành tiểu tinh linh…
Tô Việt ngày thường thưởng thức thức ca vũ không tốt cũng trợn mắt há hốc mồn nhìn, không chớp mắt trước Bùi Bảo Khương đang ca vũ, quả thực không khác thần tiên, nhìn đến chói mắt.
Ngay đến Hoàng Phủ Cẩn cũng khen nàng tự đáy lòng. Nếu Tề vương nói nàng tốt, các vũ cơ khác tự nhiên nhận thua bởi vì mặc kệ các nàng khiêu vũ như nào, Tề vương cũng không liếc mắt quá một lần.
Ca cơ Tử Yên cười quyến rũ nói:
“Ngươi lợi hại, chúng ta tâm phục khẩu phục.”
Bùi Bảo Khương xua tay:
“Ta bất quá kinh nghiệm nhiều, xem nhiều, bao nhiêu năm ca vũ… A a a, kỳ thật theo ta Tô tiểu thư nếu chăm chỉ học hỏi thì lợi hại hơn ta nhiều, nhưng nàng không hứng thú, không chịu chuyên tâm học vũ đạo.”
Tô Mạt cười nhìn nàng:
“Bảo Khương tỷ tỷ, nếu ai cưới ngươi, thật đúng là hạnh phúc chết mất. Tỷ xem xem, tỷ nội tâm đơn thuần, lại quyến rũ tự nhiên, hồ ly tinh tận xương… Hắc hắc.”
Bùi Bảo Khương đỏ mặt, tuy rằng không nội liễm, nhưng dù sao cũng có nam nhân đâu. Nàng đuổi theo Tô Mạt đùa giỡn, đúng lúc này đại tiểu thư cho người đến tìm nang:
“Tiểu thư, Tề đại nhân phái người đem tỷ đệ Phương Oánh đuổi về đây.”
Tô Mạt ngẩn ra, nói với Bùi Bảo Khương:
“Tỷ ở trong này, ta đi nhìn xem.”
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Việt cùng nàng đi ra ngoài xem sao lại thế này, bọn họ đừng xa một chút, không có tiến lên.