Phía bên ngoài Đại Phong sơn có một mảnh rừng mai, mỗi năm đều khai rất khá, bắt đầu từ tháng mười sơ đã nở rộ. Dân chúng xung quanh đều cho rằng, bởi vì trên ngọn Đại Phong có Đại Phong tự, mảnh rừng mai kia tắm rửa Phật quang mà trưởng thành, tự nhiên ngấm vào Phật tính. Lấy mai này làm rượu, đó là cùng với hoa mai tửu ở địa phương khác hoàn toàn bất đồng. Uống vào một ngụm, tâm tịnh vô trần, mọi sự câu thông.
Tiểu trấn lân cận mai lâm, lấy nhưỡng mai tửu mà nổi danh, gọi là Mai hoa nguyên.
Hiện tại đã tháng mười, Mai hoa nguyên như thường lệ thập phần náo nhiệt. Có nam nhân vì hảo tửu mà đến, có thi nhân vì thưởng mai mà đến, cũng có nữ quyến vì bái Phật mà đến.
Vừa qua khỏi sâm lâm, đập vào mắt là cả một rừng mai nở rộ. U ám phía sau cùng rực rỡ trước mặt, tương phản đến cùng cực, tựa như hai thế giới khác biệt, khiến Lục Ly phát mộng.
"Oa!!! Thực đẹp!" - Tử Huyên cũng đã kéo rèm lên, nhìn ra bên ngoài, cái miệng nhỏ nhắn há ra. "Công tử, phía trước là cây gì? Khai hoa lại đẹp như vậy!"
Mai hỉ hàn, tại phía Nam không thể sinh trưởng. Lục gia tuy không ít thư tịch các loại, trong đó miêu tả về mai cũng có nhiều, nhưng một tiểu nha hoàn tự nhiên không yêu xem mấy thứ này, Tử Huyên không biết đến cũng là dễ hiểu.
"Là mai. Loại cây này chỉ có ở phương Bắc, đến mùa đông mới khai hoa."
"Vì cái gì chỉ phương Bắc mới có?"
"Vì chúng ưa lạnh."
"Công tử, người nhắc nô tỳ mới để ý, dọc đường đi, quả nhiên càng ngày càng lạnh, khác hẳn với chỗ chúng ta, quanh năm ấm áp đâu."
Lục Ly không trả lời, tâm sớm lại bay đến bên người Ngô Quý Lam ở bên ngoài. Chỉ cần nghĩ đến trời lạnh như vậy, hắn lại dầm mưa đã hơn hai canh giờ, trong lòng nàng liền khó chịu. Loại lo lắng tự nhiên mà đến này, cũng không biết là do cố chủ nguyên nhân, hay do chính bản thân nàng.
"Lục công tử, chúng ta hôm nay nghỉ tại trấn này. Ngươi chờ một lát, bọn ta đi kiếm khách điếm."
Xe ngựa vừa dừng lại, lập tức có thanh âm binh sĩ ôm quyền nói vọng vào.
Lục Ly gật đầu: "Làm phiền các ngươi!"
...
Mai hoa nguyên không tính lớn, lại bởi vì thường xuyên có khách thập phương, tửu lâu khách điếm luôn không sợ ế phòng. Hiện tại mai khai chính rộ, du khách tấp nập, đám người Cao Trường Cung đi một vòng, đến tửu lâu cuối thôn mới có chỗ nghỉ lại.
Có điều, nan đề lại xuất hiện: tửu lâu chỉ còn một phòng trống.
Triệu Chí Minh nhận nhiệm vụ đi thuê phòng, cứ nghĩ là chuyện đơn giản, ai ngờ con mẹ nó lại như thế khó khăn! Thuê là nhất định phải thuê, nếu không nhanh tay còn có kẻ khác giành mất. Chỉ là thuê xong rồi, thì phải sắp xếp như thế nào?
Lục Kiêu là khách, Tử Huyên là nữ nhân, tự nhiên cần được ưu tiên. Nhưng tướng quân thân phận cao quý, chẳng lẽ lại nhường ngài ngủ ở bên ngoài?
"Khách quan, ngài nhưng là có khó khăn?" Lão bản là một trung niên phụ nhân, gương mặt phúc hậu, nhìn ra được Triệu Chí Minh trong lòng có đắn đo, cười cười hỏi.
Triệu Chí Minh do dự một hồi, rồi hướng lão bản nói rõ tình huống.
"Cái này không khó!" Lão bản ánh mắt cong cong. "Tuy chúng ta chỉ còn có một phòng, nhưng là loại phòng thượng hạng, tương đối rộng rãi. Gia của các ngài, cùng với bằng hữu của hắn, hai người ở chung không thành vấn đề! Về phần cô nương kia, nếu là nàng không chê, chung phòng với ta là được. Chỉ ủy khuất các ngài, phải ngủ dưới đất một phen. Nhưng nhà chúng ta vẫn còn chăn nệm chưa dùng đến, cấp các ngài trải ra, cũng sẽ không bị lạnh."
Triệu Chí Minh ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này có thể dùng, liền vội vàng tươi cười cảm tạ lão bản, rồi chạy ra bên ngoài báo cáo tình hình.
...
Chung phòng?
Cùng Ngô Quý Lam ngủ một phòng?
Lục Ly trợn mắt há mồm, cảm thấy máu huyết không kịp lưu thông, đại não có chút không đủ dùng.
Có lẽ vì phản ứng của nàng tương đối khoa trương, vào trong mắt của Cao Trường Cung thì phải là không muốn. Hắn hơi siết tay, quay sang phân phó Triệu Chí Minh: "Lục công tử là khách, không thể thiếu chu toàn! Phòng đó để cho hắn cùng Tử Huyên cô nương. Chúng ta ngủ ở bên ngoài."
"Nhưng là, Lam gia..." - Triệu Chí Minh vội kêu lên. "Ngài vừa mới dầm mưa, nếu lại ngủ ở bên ngoài..."
"Bớt nói nhảm!" Cao Trường Cung trừng mắt. "Các ngươi có thể, ta lại không?"
"Không cần!" - Lục Ly còn đang ngơ ngác, nghe được lời Triệu Chí Minh, vội vàng giật mình tỉnh lại. Phải rồi, Ngô Quý Lam hắn ướt thành như vậy, sao có thể ở bên ngoài chịu lạnh? Về phần đám binh sĩ kia, nàng lười suy nghĩ, dẫu sao cũng không phải người mà nàng để ý đến, quản nhiều làm cái gì? "Vẫn là làm như lời vị lão bản kia đi, ngươi ta chung một phòng."
Nói xong rồi, cảm thấy vành tai nóng đến lợi hại.
Cao Trường Cung ngẩn người: "Ngươi xác định?"
"Chung phòng thôi, có gì đáng sợ? Đều là đại nam nhân, lôi thôi cái gì? Ngươi không vào, ta vào!"
Lục Ly mặt nóng đến muốn cháy rồi, vịt chết không sợ nước sôi mạnh miệng nói vài câu, rồi chạy trối chết vào bên trong.
Cao Trường Cung nhìn theo bóng dáng của nàng, mặt không biểu tình. Chỉ có Dạ Phong ở ngay bên cạnh chú ý đến, khóe môi của hắn không tự chủ được, khẽ tạo thành một cái đường cong nho nhỏ.
...
Phòng quả nhiên không tệ.
Một bàn trà, hai cái ghế, trên bàn còn có một bộ trà cụ tương đối tinh xảo. Tủ nhỏ còn mới, thủ pháp điêu khắc rất sống động. Góc tường là lư hương, còn có một cái lò than. Trên tường treo một vài bức vẽ, toàn bộ đều là thủy mặc.
Còn có, một cái giường lớn.
Nghĩ đến buổi tối, nàng cùng hắn đồng giường cộng chẩm, Lục Ly lại cảm thấy một cơn choáng váng, dường như có gì đó nóng ấm từ từ chảy ra. Lục Ly lấy tay quẹt. Là máu mũi...
Mất mặt! Quá mức mất mặt!
Chẳng lẽ nói, nàng đã háo sắc đến trình độ này rồi?
Lục Ly còn đang lúng túng, đã thấy cửa phòng mở ra. Hai ba người mặc trang phục tiểu nhị đi vào, bê theo một cái thùng gỗ lớn.
"Làm gì? Các ngươi định làm gì?"
"Khách quan, các vị đi đường mệt nhọc, nước mưa ướt dính cũng không dễ chịu. Lão bản phân phó chúng ta mang nước lên để các vị tẩy rửa." - một vị tiểu nhị cười nói.
"Tắm... tắm rửa???"
Lục Ly còn đang lắp bắp, đã thấy Cao Trường Cung bước vào. Hơn nữa, hắn còn cởi bỏ ngoại giáp, tuy có mặc một hai kiện nội sam, nhưng vì nước mưa nguyên nhân, đã dính sát vào thân thể, lộ ra lồng ngực cường tráng. Lục Ly nhất thời hai mắt đóng đinh, toàn thân hóa đá, trừng trừng nhìn vào ngực hắn, dường như còn có thể thấy được hai điểm nho nhỏ...
Phụt~~~~
"Lục Kiêu!"
Chân mềm nhũn, Lục Ly ngã xuống, lại không rơi vào nền đất mát lạnh, mà bởi vì Cao Trường Cung nhanh tay đỡ nàng, cho nên liền ngã vào lòng hắn. Hơi thở nam nhân gần sát, khiến Lục Ly không chống đỡ nổi, lại phụt một phát, máu tươi xuất ra, sau đó bất tỉnh...