Lý Giai Minh, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp thủ khoa Đại học Y Trung ương, được quốc gia công nhận là Trung y thiên tài, đặc biệt có năng lực trong việc phối chế nguyên liệu theo phương pháp mới, ba lần nhận Bằng sáng chế chuyên ngành Dược do Chính phủ trực tiếp trao tặng. Vào một ngày không may, phòng thí nghiệm xảy ra sự cố, cô trực tiếp ngất đi.
Khi tỉnh lại, đã trở thành “hắn”.
Tần Minh, mười chín tuổi, đệ tử trực hệ Tần gia. Tần gia mười bảy đời là y thế gia, tại nơi này có địa vị siêu nhiên, là thế lực được lịch đại quân vương lập thệ bảo hộ. Tần Minh vào năm mười sáu tuổi, tiếp nhận gia tộc thử thách, ra ngoài lịch lãm, tình cờ gặp được Trấn Bắc vương. Từ đó đến nay vẫn cùng hắn ở Bắc Vực Thiên Tuyết thành, cho đến nửa năm trước Trấn Bắc vương gặp tập kích, trúng phải kịch độc, Tần Minh dùng mọi biện pháp chỉ có thể tạm thời ngăn chặn, không thể trị được hoàn toàn độc tố. Hắn tìm kiếm trong thư tịch cổ của gia tộc, phát hiện ghi ghép xa xưa về một nơi gọi là Tiên Nhân cốc cùng vô số kỳ dược, liền mạo hiểm xông vào.
…
Tần Minh dùng thanh âm bình thản kể lại mọi chuyện, nhưng vẫn làm Lục Ly kinh ngạc đến không thể khép miệng: “Nói vậy, ngươi kiếp trước là nữ nhi?”
“Không sai.”
“Không đúng, không đúng! Ngươi kiếp này linh hồn vẫn là nữ, chỉ có thân thể là nam nhân? Lão thiên! Thực con mẹ nó kích thích!”
“…”
“Tần đại ca… không, là Minh tỷ tỷ… Ai da, ngươi tại sao lại đánh ta?”
“Gọi Tần Minh được rồi.”
“Thì là Tần Minh.” – Lục Ly xụ mặt. “Tần Minh, ta cứ nghĩ bản thân đã đủ thảm, không ngờ so với ngươi, cũng không tính cái gì đặc biệt…”
Lục Ly thực lòng vì người bạn đồng hương này cảm thấy chua xót. Xuyên qua đã là không may, lại còn không giữ được chân thực giới tính, bi ai a…
“Có cái gì thảm?” – Tần Minh cười, đưa tay xoa đầu nàng. “Thế giới này nam tôn, ta là nam nhi thân, làm việc tiện lợi rất nhiều. Đúng rồi, A Ly, ngươi tiếp theo muốn đi đâu?”
“Tìm Ngô Quý Lam, nói với hắn, ta đã bình an trở về.” – Nhắc đến người trong lòng, Lục Ly mặt mũi tràn đầy rạng rỡ.
“Sau đó đâu?”
“Tiếp tục theo đuổi hắn!”
Tần Minh thở dài. Cô nương, da mặt có thể mỏng hơn một chút được không? Loại chuyện mất mặt này, lại có thể chính nghĩa lẫm lẫm, hiên ngang vỗ ngực mà nói ra? Ngươi thích hắn như vậy, tiếc là ta sẽ không để ngươi như nguyện: “Trước mắt, tạm thời đừng nghĩ tới chuyện đó.”
“Hả?”
“Không những không được tìm Ngô Quý Lam, thậm chí Lục gia, ngươi cũng không thể quay về.”
“Vì cái gì?” – Lục Ly ngơ ngác.
“Biết thế nào là thuần âm chi thể không?” – Tần Minh đột nhiên thay đổi chủ đề.
Lục Ly tuy đầy thắc mắc, nhưng biết hắn sẽ không vô cớ nói sang chuyện khác, vẫn ngoan ngoãn đáp lời: “Không biết!”
“Cái gọi là thuần âm chi thể, chính là nữ nhi sinh ra vào giờ âm, ngày âm, tháng âm. Không những thế, mẫu thân người đó từ khi mang thai phải liên tục sống trong điều kiện âm hàn, khi sinh ra, địa điểm cũng phải là nơi chí âm chí hàn. Một nghìn nữ tử, không chắc có được một!” – Tần Minh nghiêm giọng giải thích, thấy Lục Ly vẫn ngơ ngác, hơi nhíu mày. “Còn chưa hiểu phải không?”
“…” Gật đầu như giã tỏi.
“A Ly, ta lúc trước đã phát hiện ra, cơ thể ngươi thế nhưng toàn là âm mạch, cũng sớm có suy đoán này, chỉ là không dám khẳng định. Trải qua việc kia, ngươi có được thuần âm chi thể đã là không nghi ngờ. Nhưng mà, ngươi sinh ra tại Kim Lăng, là nơi ấm áp, không cảm thấy mâu thuẫn sao?”
“Cái này…” – Lục Ly đã nghe hiểu, hoang mang. “Ngươi nói, ta không phải sinh ra ở Kim Lăng?”
“Ngày sinh tháng đẻ, ngươi có biết không?”
Lục Ly gật đầu, cái này trong ký ức của nguyên chủ có, nàng liền đọc lên cho Tần Minh.
“Vậy càng không đúng! Đó không phải ngày âm, cũng không phải tháng âm.”
“Có khi nào, phụ mẫu biết được việc này, cố ý đối ngoại che giấu, là vì muốn tốt cho ta?” – Lục Ly nội tâm luôn lạc quan, suy nghĩ hướng tới tích cực, vui vẻ đoán.
Tần Minh im lặng hồi lâu, rồi lại đột nhiên hỏi: “A Ly, ngươi có từng luyện võ?”
“Không có.” – Lục Ly lắc đầu, thập phần chắc chắn. Nếu nàng có võ công, sẽ bớt phiền toái hơn nhiều.
Lại một hồi trầm lặng. Rất lâu sau, Tần Minh mới tiếp tục mở miệng: “A Ly, câu hỏi này vô cùng quan trọng, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ: Trước đây, mỗi lần trăng tròn, ngươi làm cái gì?”
"Thì là..."
Lục Ly muốn nói uống rượu ngâm thơ, hay là thưởng nguyệt làm hoa đăng gì đó, nhưng nàng lại kinh ngạc phát hiện ra, nàng không nhớ chút gì liên quan. Mười lăm năm, một trăm tám mươi lần trăng tròn, cư nhiên không có lấy nửa điểm ký ức.
Lục Ly hoang mang nhìn Tần Minh: "Ta..."
Tần Minh suy đoán đã được chứng thực, trầm giọng:
"A Ly, trong người ngươi có nội lực, hơn nữa, còn không ít hơn hai mươi năm công lực."
"A?" - tiểu nha đầu trợn mắt.
"Nội lực của ngươi tự động theo lộ tuyến mà vận hành. Muốn thuần thục thành như vậy, công pháp tu luyện ít nhất có tám năm."
Miệng ai đó đã lớn đến có thể nhét vừa hai cái trứng gà.
"Loại công pháp này, ta vừa vặn có biết đến. Là Hợp Hoan công."
"..."
"Hợp Hoan phái đến từ Tây Vực, trong giang hồ nổi danh kỳ bí, có chút tà môn. Bọn hắn tu luyện lấy người khác phái làm lô đỉnh, dựa vào giao hợp để chiếm nguyên khí. Hợp Hoan công truyền cho lô đỉnh, bồi dưỡng âm nguyên hoặc dương nguyên, mục đích chính vẫn là phục vụ cho Hợp Hoan đệ tử."
"Hợp Hoan hay không Hợp Hoan cái gì, ta vốn không biết a..."
"Ta tin ngươi! A Ly, Hợp Hoan công trong cơ thể ngươi, nếu không phải bản thân ngươi tu luyện, thì phải là kẻ khác cố ý truyền cho. Nhưng là, mỗi dịp trăng tròn, người kia nhất định phải độ công. Ta nghi ngờ, kẻ đó là Lục gia nhân, mỗi tháng đến lúc trăng tròn có thể là đem ngươi đánh ngất, cho nên ngươi căn bản không nhớ chút gì."
Lục Ly hoang mang đến cực độ. Trực giác bảo nàng, Tần Minh không hề nói dối. Nhưng những điều hắn nói ra, lại quá mức kinh thế, trong nhất thời khiến nàng không thể tiếp nhận.
Mẫu thân từ ái, phụ thân đau sủng, các ca ca liên tục chở che... Gia đình như thế, là nguyên chủ niềm tự hào, cũng làm nàng theo đó ngọt đến xương tủy. Nhưng hiện tại, lại có người nói với nàng, đây vốn không hoàn toàn là thực. Tất cả, hoặc một người trong số họ, đối với nàng tồn tại dị tâm. Lục Ly theo bản năng lựa chọn không tin tưởng, nhưng lại cũng không tìm ra cách để phủ nhận. Mâu thuẫn này, khiến nàng như lạc vào rừng mê.
Tần Minh hiểu, cho nên kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh. Lục Ly im lặng, hắn cũng không nói thêm điều gì, cho nàng thời gian để suy nghĩ.
Thật lâu sau, Lục Ly ngẩng đầu lên: "Nếu thực là người Lục gia, vì sao không giống như thôn trưởng kia cùng nhi tử của hắn, trực tiếp lấy đi nguyên âm của ta?"
Tần Minh biết, nàng đã chấp nhận sự thực.
"Thời cơ tốt nhất để lấy nguyên âm của lô đỉnh, là khi nàng mười sáu tuổi."
Mười sáu tuổi? Nàng quả thực chưa đến mười sáu tuổi.
"Vậy vì sao bọn hắn đồng ý để ta một mình ra ngoài? Không cần mỗi tháng độ công?"
"Sau khi ngươi tròn mười lăm, không cần tiếp tục. Hợp Hoan công sẽ tự động theo lộ tuyến mà tuần hoàn trong kinh mạch."
Lại là một hồi trầm mặc thật lâu.
"Bây giờ ta nên làm thế nào?"
Tần Minh thở ra một hơi, biết Lục Ly đã lựa chọn tin tưởng hắn.
"Không bằng, theo ta đến Bắc Vực? Đợi khi ngươi qua mười sáu tuổi sẽ tính toán tiếp."
"Hảo! Quyết định như vậy!"
--- ta là đường phân cách tuyến---
Viên: do đặc thù của Tần Minh, từ chương sau, Viên sẽ gọi là "nàng" nhé.