Thiên Thành hồ cách Thịnh kinh không xa, được cổ nhân xưng tụng là Sở quốc tiên cảnh, nhưng lại không nhiều người muốn đến đây du lịch. Bởi hồ nằm bên dưới vách núi dựng đứng, trên núi toàn là kỳ nham quái thạch, độc trùng quái xà rất nhiều, không cẩn thận một chút sẽ tan xương nát thịt, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng chỉ cần vượt qua được vách đứng kia, sẽ gặp một thế giới khác biệt. Thiên Thành hồ quanh năm ôn hòa, khắp nơi mọc đầy kỳ hoa dị thảo, hạc trắng bay quanh, là chốn nhân gian tiên cảnh.
Phụ cận Thiên Thành hồ, nằm sâu phía trong núi, có một cái cổ thôn. Thôn này không lớn, tổng cộng chỉ có ba mươi mấy hộ, nhân khẩu ước chừng chưa đến một trăm. Tương truyền, bọn họ sống ở chỗ này đã lâu lắm, xa rời thế sự, dốc lòng tu tiên. Trải qua thương hải tang điền, nhiều lần thay đổi triều đại, đến nay đã cực ít người biết đến họ. Những người biết được, đều gọi thôn này bằng một cái tên.
Tiên Nhân thôn.
Mấy chục căn nhà tranh yên tĩnh nằm sát vào vách núi, phía trên là một thạch động, bên phải thạch động có một gian tịnh xá. Tịnh xá này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng bề ngoài tao nhã thoát phàm, tựa hồ một ẩn sĩ danh sơn.
Lúc này, đứng trước tịnh xá, hướng về phía Thiên Thành hồ bao la là một thiếu niên. Người này còn rất trẻ, diện như quan ngọc, mi thanh mục tú, trên người tuy mặc bố y màu xám nhưng vẫn nhàn nhạt lộ ra bất phàm, là mỹ lang quân trong mộng điển hình của thiếu nữ. Hắn hơi cau mày, trong mắt có áy náy:
"Liễu cô nương, tâm ý của ngươi, thứ cho tại hạ không thể tiếp nhận."
"Vì cái gì?"
Thanh âm nghẹn ngào của nữ nhân vang lên. Đằng sau thiếu niên là một nữ tử khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nước mắt chảy dọc khuôn mặt trắng nõn.
"Tần Minh, là ta đã cứu mạng ngươi! Ta đối với ngươi có điểm nào không tốt? Vì cái gì lại muốn cự tuyệt ta?"
Tần Minh khẽ thở dài, xoay người lại: "Liễu cô nương, ân tình của ngươi, Tần mỗ kiếp sau dẫu làm trâu làm ngựa, cũng nhất định báo đáp..."
"Kiếp sau?" Nữ tử cười thê lương. "Hiện tại không thể như nguyện, còn nói cái gì kiếp sau? Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Tần Minh, trong lòng ngươi phải chăng đã có ý trung nhân?"
Hẳn là như thế! Liễu Tú Niên khẽ tự giễu. Nàng là con gái thôn trưởng, trong thôn nam nhân có ai không tìm mọi cách lấy lòng nàng? Chỉ tiếc, nàng lại nhìn trúng một kẻ đến từ bên ngoài, còn nghĩ hắn đối nàng cũng có một hai phân cảm tình. Nàng cùng phụ thân náo nửa ngày, còn nói phi quân bất gả... Không nghĩ tới, tất thảy đều là tự mình đa tình! Trong mắt người kia, vốn không hề có nàng...
"..." Tần Minh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Tú Niên. Trong mắt, còn có thêm đồng tình cùng xót xa.
"Liễu cô nương, nếu không còn gì, tại hạ đi trước."
Nói rồi, quay người đi xuống.
Liễu Tú Niên cắn môi: "Tần Minh, đời này ngươi không thú ta, cũng đừng mơ tưởng đến nữ nhân khác!"
Tần Minh men theo con dốc, đi đến phía trước một căn nhà tranh. Một phụ nhân trung niên từ bên trong bước ra, nhìn thấy hắn vội gọi: "Tần Minh? Ngươi đến vừa đúng lúc! Mau qua đây!"
"Lưu thẩm, có chuyện tìm ta?"
"A Hổ nhà chúng ta vừa cứu được một cô nương. Nàng giống ngươi, đều đến từ bên ngoài, có điều... ừm... có chút cổ quái, ngươi vào xem thử a."
"Được."
Nghe nói cô nương kia cũng đến từ thế giới bên ngoài, Tần Minh hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhanh chóng bước vào. Hắn không phải vô tình lạc đến đây, mà là ôm mục đích tới tìm thảo dược. Còn nàng kia đây?
Nhà của Lưu thẩm không lớn, ngoài gian chính đặt một cái bàn, còn có hai gian phòng ngủ nhỏ. Ngồi trên giường tranh hiện tại là một cô nương khoảng mười lăm tuổi, theo Tần Minh thì nàng rất đẹp.
Mặt bầu bĩnh, hai mắt cực to tròn, mũi cao thẳng tắp. Khí chất cũng rất đặc biệt. Mái tóc đen dài rủ xuống, nếu nàng cúp mắt không nói chuyện, Tần Minh cảm thấy nhất định sẽ là một đại mỹ nhân u tĩnh. Nhưng đôi mắt to của nàng lại đảo lia lịa, miệng không ngừng hỏi, rất sống động, cũng rất thú vị!
"Ngươi gạt ta! Sao lại có người không biết hiện tại là năm nào?"
Tiểu cô nương nhỏ nhắn bặm môi tức tối. Trước mặt nàng, Lưu Hổ thân hình cao lớn, lúc này lại cúi đầu gãi tai, miệng ấp úng, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu. Bộ dạng lúng túng này, chớ không phải là nhìn trúng người ta rồi?
"Ta... ta không có..." Lưu Hổ mặt hồng hồng. "Cái này, ta thực sự là... Ách? Tần Minh? Tốt quá rồi! Cô nương, hắn... hắn nhất định là biết a."
"Hửm? Ta nhất định phải biết cái gì?" Tần Minh cười cười. Tên Hổ Đầu này, muốn đá sang hắn cái quả bóng gì?
"Tần Minh, cô nương này muốn biết hiện tại là năm tháng nào." Lưu Hổ hơi thẹn, cúi đầu. "Ngươi biết đấy, chúng ta thực không để ý mấy chuyện này."
Tần Minh gật đầu. Thôn dân ở đây tách biệt với bên ngoài, chỉ nhận thức hai mùa để canh tác, đối với ngày tháng cụ thể quả thực không quan tâm.
"Tháng mười một, ngày mười ba."
Tiểu cô nương kia nghĩ ngợi giây lát, lại hỏi : "Vậy... năm?"
"Càn Nguyên năm thứ mười hai."
Lục Ly cúi đầu.
Nàng nhớ rõ, khi rơi xuống Tử Vong cốc, cũng là Càn Nguyên năm thứ mười hai, ngày sáu tháng mười một. Là năm ngày trước. Đã nghĩ bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vậy mà khi mở mắt ra, lại ở trong một căn nhà tranh. Nam nhân cứu nàng nói, ở đây là Vô Danh thôn, hắn cũng không biết Tử Vong cốc nằm ở đâu.
Đây là cái chuyện gì? Lẽ nào... nàng lại xuyên đến một thân thể khác rồi hả?
F*** you!
Lục Ly khẽ rủa thầm. Không nghĩ tới, nam nhân to lớn tên Lưu Hổ kia thính lực lại tốt đến vậy. Hắn mở to mắt: "Phát du? Cô nương, có ý tứ gì?"
"Nga? A ha ha..." Lục Ly đỏ mặt, vội vàng xua tay. "Cái đó... đọc là Phách cách yết lộ, là ngôn ngữ quê hương ta... ừm, ý tứ chính là... chính là, thời tiết thực đẹp..."
(Viên: là Phức cự sư rự - phiên âm theo Katakana tiếng Nhật của cái từ nào đó nhé )
"Thời tiết đẹp?" Lưu Hổ nhìn ra ngoài, hơi nghi hoặc. Băng tuyết sắp đóng dày, không thể trồng trọt, hắn thế nào cũng không thấy đẹp. Nhưng nếu nàng nói vậy, hẳn là băng cũng có vẻ đẹp của băng đi?
Lưu Hổ âm thầm gật đầu. Hắn nhất định sẽ nghiêm túc hảo hảo đi ngắm băng!
"Đẹp! Quả nhiên đẹp! Cô nương, ta cũng thấy rất đẹp! À không, phải là Phách cách yết lộ! Phách cách yết lộ!" - Lưu Hổ chân chó lấy lòng.
Lục Ly cười đến méo xệch miệng.
Thế nào là tự đào hố chôn mình? Thế này chính là!
Nàng không chú ý tới, nam nhân tao nhã còn lại không hề cười. Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt phát ra những tia sáng khó hiểu.