Lão Thiên hảo đùa, nói mưa liền mưa!
Mưa càng lúc càng lớn, khiến thiên địa biến sắc, khoác lên mình màu xám tro ảm đạm. Lục Ly đột nhiên cảm giác tất cả như đang mộng tưởng, thế nhân cùng sự vật đều không hề tồn tại. Chỉ có mình nàng, tựa một u linh phiêu dạt không đích đến, cô đơn và yếu ớt đến cùng cực.
Bởi vì không cho Tử Huyên đi theo, lúc này cũng không có người nào cản nàng dầm mình trong màn mưa mờ ảo mà lạnh lẽo này. Mặt ướt nhẹp, Lục Ly khẽ đưa tay lên vuốt, một vài giọt lăn qua môi, chợt cảm thấy mặn chát.
Nàng cười khổ. Xuyên qua rồi, yếu đuối thế này được mãi sao?
Lục Ly ngẩng đầu lên. Phía trước có một quá nhỏ, trên biển hiệu có hình vài cái lá trúc, bên trong truyền ra hương rượu nồng nàn.
Muốn giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang!
Do dự một hồi, Lục Ly cũng bước vào quán. Bên trong vắng lạnh, bốn năm cái bàn chỉ có một người độc ẩm. Người này đội nón tre, một bình rượu một đĩa thức ăn, không rõ là tịch mịch hay đang tự tìm niềm vui.
Triệu Chí Minh? Hắn vì sao ở chỗ này?
Không sai, người này là một trong những thân vệ binh của Ngô Quý Lam. Bọn họ giờ này không phải đang gấp rút chuẩn bị hành lý? Tại sao Triệu Chí Minh lại rảnh rỗi ở đây uống rượu đâu?
"Triệu huynh đệ, ta có thể ngồi sao?"
Suy nghĩ một hồi, Lục Ly bước lại gần Triệu Chí Minh. Dù sao, một người uống rượu là uống rượu, hai người uống rượu cũng vẫn là uống rượu, đến cùng không phải đều muốn giải ưu sầu hay sao?
"Lục công tử? Ngươi cũng tránh mưa?"
Thì ra, hắn ngồi đây, chỉ vì trú mưa? Lục Ly cười: "Ta đây là bị con sâu rượu trong bụng kéo vào."
Triệu Chí Minh cũng bật cười: "Vậy nếu Lục công tử không chê, tại hạ kính ngươi vài chén."
"Không chê! Đương nhiên không chê!" Lục Ly rất tự nhiên ngồi xuống ghế. Nhìn thấy trên bàn đặt vài cái ấm lô, liền quay sang Triệu Chí Minh: "Này là ngươi mua?"
"Mấy cái này là Lam gia lệnh cho ta đi mua. Mậu tiểu thư là nữ nhân, chịu không được lạnh."
Lục Ly cụp mắt. Quả nhiên...
"Nói đến lãnh, ta thấy Lục công tử y phục đều ướt, dễ nhiễm thương hàn, chi bằng nhanh đi về thay ra mới phải."
"Hừ! Bản công tử là nam nhân, nào có chiều chuộng như vậy?"
"Ha ha, như vậy, là tại hạ nói sai rồi. Ta xin kính công tử một chén."
"Đều nói, thu phong thu vũ sầu sát nhân! Ngươi ta gặp nhau tại đây, coi như có duyên. Đến! Uống thật thống khoái a..." - Lục Ly vỗ ngực, đem bao nhiêu kinh nghiệm giả nam phát huy toàn bộ.
"Được! Cạn!" Triệu Chí Minh sảng khoái rót hai ly rượu, rồi ngửa cổ uống sạch.
Lục Ly tình cờ nhìn thấy, trên cổ hắn, có khắc một cái hắc điệp đồ đằng, tựa như hình xăm ở kiếp trước. Cánh bướm màu đen, ở trên mạch máu khẽ nhấp nhô, tựa hồ có linh tính.
Nàng ngẩn người.
Rõ ràng là lần đầu nhìn thấy, vì cái gì lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
"Lục công tử? Lục công tử?"
"A... ách, thực xin lỗi, ta đột nhiên cảm thấy không khỏe..." - Lục Ly lúng túng ôm đầu. Từ sau khi nhìn thấy hắc điệp kia, trong óc nàng thình lình xuất hiện một vài hình ảnh, tựa hồ một loại ký ức xa xưa nào đó. Nhưng chúng vụt qua rất nhanh, nàng không nắm bắt nổi. Cảm giác này, khiến Lục Ly phi thường khó chịu.
"Cũng không còn sớm, nếu Lục công tử không khỏe, vậy chúng ta nên đi về." Triệu Chí Minh đứng dậy, ném lại một ít bạc vụn, coi như tiền rượu.
...
Khi Cao Trường Cung nhìn thấy Lục Ly y phục ướt đẫm, gương mặt ửng đỏ, trong mắt liền không giấu được tức giận.
"Tại sao ướt thành như vậy?"
"Mưa." - Lục Ly bướng bỉnh đáp gọn. Nàng thực muốn coi như không có gì xảy ra, vẫn hướng hắn hi hi ha ha như mọi ngày. Nhưng khi nhìn đến Mậu Thiên Thiên bước ra từ phòng hắn, cơn giận cùng nỗi chua xót lại bùng lên.
Hơi thở của nàng phả vào mặt Cao Trường Cung, làm cho hỏa diễm trong mắt hắn càng đậm: "Còn uống rượu?"
"Đủ! Ta làm gì, đó là việc của ta! Ngươi quản? Ngươi lấy tư cách gì để quản?" Lục Ly hét lên. "Ngươi tốt nhất nên quan tâm đến người trong lòng của ngươi đi thôi."
Nói rồi, leo lên xe ngựa.
"Tử Huyên, còn không mau vào?"
Cao Trường Cung ngẩn người, cười khổ. Hắn chỉ là quan tâm mà thôi, tiểu tử kia phản ứng mạnh như vậy là vì cái gì?
Ở phía sau hắn, Mậu Thiên Thiên thoáng nhìn về cỗ xe ngựa của Lục Ly, trong mắt tràn đầy thâm ý.