Hạ Vân Du cùng Phạm lão đến Tử Hồ, nhớ về vật giữ chân nàng trong hang động liền hỏi Phạm lão.
' Đó là Huyết Tử, chỉ cần chém đứt gốc thì nó sẽ chết ' Phạm lão hờ hững nói.
' A ' Hạ Vân Du rối rắm, nàng thậm chí còn không nhìn thấy hình dáng của Huyết Tử thì làm sao có thể chặt gốc của nó?
' Con yên tâm đi, mỗi gốc Huyết Tử cần hai ngày để đồng hoá máu ' Mà trong động không chỉ có một gốc, Phạm lão không phúc hậu bổ sung trong lòng.
Nghe Phạm lão nói Hạ Vân Du liền yên tâm phần nào, chưa chuẩn bị liền bị hút vào hố sâu.
' A, chết tiệt' Nàng nhất định có thù với nơi này.
' Éc..rè..rè..éc..' Quầng sáng nhiều màu lao đến Hạ Vân Du, vì có kinh nghiệm lần trước nên nàng bình tĩnh, giơ kiếm bắt đầu chiến đấu.
Nghe tiếng rè rè phía sau Hạ Vân Du gập người, nhanh như chớp xoay tròn chém một đường hai đóm sáng biến mất, tiếp đó vừa chém những đóm sáng trước mặt chân Hạ Vân Du lùi về phía sau cho đến khi lưng đụng vách đá.
Tuy làm như vậy sẽ hạn chế hoạt động nhưng nàng không có lựa chọn, đóm sáng trước mặt thì nàng chưa chắc đối phó được nếu thêm phía sau có thể khẳng định kết cục không hơn hôm qua.
' Hộc.. hộc..' Sau một tiếng, tay đã bắt đầu không còn cảm giác, máu nhuộm khắp y phục, trên mặt tay chân chỗ nào cũng có vết thương, trước mắt tối sầm, Hạ Vân Du mất đi ý thức.
Phạm lão đến cạnh Hạ Vân Du, đau lòng nhìn nha đầu toàn thân đầy máu, thân hình dựa hẳn vào vách đá, tay vẫn cầm chặt kiếm.
Thở dài một tiếng Phạm lão đút cho Hạ Vân Du một viên đan dược cầm máu sau đó bế nàng ra ngoài ngâm trong Tử Hồ.
* * * * * * *
Nhìn thấy Hạ Vân Du tỉnh lại, Phạm lão ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi đưa cho nàng một ít điểm tâm.
' Nha đầu, con xem hai quyển sách đó như thế nào rồi?'
' Con đã xem Phong thuật, cũng có thể nhớ hết pháp quyết nhưng con chưa dùng linh lực, con nghĩ đợi khi hấp thu đủ linh khí rồi mới khai triển thử '
' Mất một được mười ' Phạm lão thâm ý nhìn Hạ Vân Du.
Hạ Vân Du suy nghĩ một lúc rồi nói: ' Có phải ý người là sử dụng hết linh lực đan điền trống rỗng tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn cũng giống như lúc khát nước thì uống nhiều hơn lúc no? '
' Rất tốt ' Phạm lão hài lòng liếc mắt nhìn Hạ Vân Du, xem ra lão không nhìn nhầm người a.
' Nếu con đã hiểu vậy hãy thử khai triển pháp quyết cho ta xem đi' Phạm lão hứng thú nhìn Hạ Vân Du.
Do dự một chút, Hạ Vân Du đi ra Tử Hồ hít sâu một hơi vì lần đầu tiên thực hành tránh không được có một chút khẩn trương.
Ổn định tâm trạng, Hạ Vân Du đưa tay lên trước ngực, bàn tay nhỏ bé không ngừng thay đổi động tác cho đến khi có một luồng linh khí theo các kinh mạch đi đến các ngón tay loé lên ánh sáng nho nhỏ:
Hạ Vân Du khí thế ngất trời hô: ' Đi ...'
Im lặng tất cả đều im lặng, Phạm lão đưa ánh mắt khó tin nhìn đồ đệ mình, sau đó:
' Phụt .. Ha haha' Phạm lão cười ngặt nghẽo.
' Ha ha nha đầu con đang làm gì vậy?'
' Im lặng, không được cười.' Hạ Vân Du đỏ mặt quát to.
' Không cười, không cười ha ha, nha đầu con đúng là...' Ngay cỏ một ngọn cỏ cũng không lay động được, nhìn khí thế của nha đầu thật sự không nhịn được ha ha.
Hạ Vân Du lạnh lùng nhìn Phạm lão môi khẽ khếch lên, đây là dấu hiệu nàng thật sự tức giận, Phạm lão thức thời không cười nữa, hắng giọng nói:
' Được rồi, con về trước đi.'
' Vâng ' Lạnh nhạt nói một tiếng, Hạ Vân Du xoay người đi, khuôn mặt lại một lần nữa đỏ lên, Phạm lão đáng ghét nếu nàng không làm vẻ mặt như vậy đảm bảo nàng sẽ bị cười nhạo chết mất.
Hạ Vân Du rảo bước đi về, khi đi ngang qua dòng suối thì bắt gặp Điền thúc cũng đang về nhà, trên vai vác hai bó củi thật to.
' Điền thúc, để con giúp người' Hạ Vân Du đưa tay định lấy bó củi nhưng chiều cao quá chênh lệch.
Điền thúc tránh qua một bên: ' Không cần, con vác không nổi đâu.'
' Không sao đâu, người xem thành quả con luyện tập ba tháng đi' Hạ Vân Du mỉm cười.
' Nhưng, ..thôi con cứ lấy một bó nhỏ này thôi nếu không được thì thúc vác cho' Điền thúc đành đưa cho cho Vân Du bó nhỏ hơn.
Điền thúc nhìn Hạ Vân Du vác bỏ củi đi nhẹ nhàng, không thở dốc một hơi thì rốt cuộc cũng tin, nha đầu này cuối cùng là vì cái gì mà liều mạng như vậy chứ? Càng nhìn càng thấy đau lòng.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, về đến nhà cùng nhau chuẩn bị cơm tối. Bữa tối cùng bữa sáng rất quan trọng với Hạ Vân Du, vì chỉ có lúc này nàng mới có thể ở chung một chỗ với Điền thúc, tham lam hưởng thụ tình thân.
Sau bữa tối Hạ Vân Du quyết định đi dạo một vòng, nàng cũng cần có những phút giây thư giãn.
Hạ Vân Du ngước mắt nhìn trời, hôm nay không có trăng, chỉ có những chấm nhỏ li ti phát ra những tia sáng yếu ớt, nàng không biết thưởng sao nhưng khi nhìn nó nàng cũng cảm thấy vui mắt, nghe tiếng côn trùng ríu rít, tâm trạng thả lỏng đi dạo quanh khu vườn sau nhà.
Hạ Vân Du nghĩ nếu sau này nàng cũng có thể nhàn nhã như thế này thì thật tốt, không cần lo lắng sống chết, chỉ cần có bữa cơm qua ngày cùng với người thân thì vui vẻ biết bao.
Đi dạo thêm một chút nữa, Hạ Vân Du trở về chúc Điền thúc ngủ ngon rồi vào không gian.